Cố Tiểu Thư – Chương 3

6.

Trương Sinh lời giữ lời, chuyển tới trường trung học ngoại ngữ, dưới ánh mắt chăm của một đám nữ sinh, lựa chọn tôi cùng bàn.

Thứ sáu trước khi đi học, Trương Sinh đưa cho tôi một tấm thiệp mời, mời tôi tham dự tiệc sinh nhật của cậu ấy.

Tôi sảng khoái đáp ứng, về nhà tiện tay đưa cho bố Trần.

Bố Trần đương nhiên là vui mừng vô cùng, mẹ Trần ở một bên lại cầu mang Trần Duyệt theo.

“Tiểu Tiểu dù sao cũng chưa từng tham gia những buổi tiệc như , có Duyệt Duyệt ở một bên chỉ đạo, cũng sẽ không chuyện gì ảnh hưởng đến thể diện của Trần gia.”

Mẹ Trần tận khuyên nhủ ông. Bố Trần trầm tư một lát rồi đồng ý.

Mà tôi đương nhiên cũng bày ra một bộ dáng con tốt, ngoan ngoãn phục tùng bố Trần.

Tối thứ bảy, tôi mặc lễ phục dạ hội cùng Trần Duyệt ngồi xe đến Trương gia.

Trên đường, bảng cách âm phía sau chậm rãi nâng lên, Trần Duyệt lộ vẻ mặt khiêu khích châm chọc tôi: “Chó đất từ nông thôn tới, mày biết khiêu vũ và giao lưu với mọi người như thế nào sao?”

Tôi liếc ta một cái: “Sao, đ//ánh còn chưa đủ phải không?”

Nghe lời tôi , ta theo bản năng co rúm người lại một chút, sau đó lập tức lấy lại thể diện: “Tao là đại tiểu thư nuôi ở Trần gia 16 năm, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, Trương Sinh cưới cũng là cưới người có thân phận như tao, còn mày là cái thá gì chứ?”

Ông Trần vì để cho Trương Sinh ý tới chúng tôi cũng có thể là nhọc lòng,

Lễ phục trên người tôi và Trần Duyệt đều là lễ phục cao cấp mùa mới nhất, lộ ra đường nét trên cơ thể tôi lưu loát, xinh đẹp lại hào phóng.

Trương gia không hổ là hiển quý, chỗ ở cũng vô cùng khí phái, so với Trần gia keo kiệt quý phái hơn không ít.

Trong bữa tiệc mẹ Trần dẫn tôi và Trần Duyệt đi gặp mẹ Trương Sinh, là một phu nhân đoan trang lại dịu dàng.

Trần Duyệt thấy Trương Sinh khí chất hiên ngang bên cạnh mẹ Trương, đỏ mặt đáp lời: “Anh Trương Sinh, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”

Trương Sinh mắt không thèm liếc ta: “Không lâu lắm, không phải hôm trước chúng ta còn gặp nhau ở trường sao?”

Trần Duyệt á khẩu, tôi cúi đầu, cố gắng nhịn xuống nụ trên khóe miệng. Mẹ Trần có chút xấu hổ, vừa định hòa giải, mẹ Trương Sinh đã bắt lấy tay tôi.

“Con chính là Tiểu Tiểu phải không, ta đã nghe Trương Sinh nhà chúng ta thường xuyên nhắc tới con.”

Tôi đón nhận ánh mắt như muốn ăn thịt người của Trần Duyệt, ngoan ngoãn gật đầu.

“Đứa trẻ ngoan, quả nhiên qua đã biết có chủ kiến, về sau Trương Sinh nhà chúng ta còn phiền con chăm sóc nhiều hơn.”

Nói xong, bà kéo tôi đi đến giữa bữa tiệc, giới thiệu tôi cho các phu nhân khác.

Tiệc sinh nhật bắt đầu, Trương Sinh mời tôi nhảy điệu nhảy đầu tiên, tôi thoáng qua Trần Duyệt đứng ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, vui vẻ đồng ý.

Trần Duyệt, xem, tôi muốn c//ướp vị hôn phu của .

Sinh nhật kéo dài gần bốn tiếng, trước khi đi Trương phu nhân tặng cho tôi một chiếc vòng tay, chiếc vòng ánh lên màu sắc xanh đẹp mắt, cho dù là mẹ Trần kiến thức phong phú cũng không rời mắt.

Trần Duyệt thấy chiếc vòng tay kia trên tay tôi, không để ý lễ nghi, quay đầu rời đi.

Mẹ Trần không ngừng xin lỗi người Trương gia, mẹ Trương khoát tay, lại kéo tay tôi chuyện.

Bố Trần đã sớm nhận tin tức trong tiệc sinh nhật, lòng đầy chờ mong ở nhà chờ tôi.

Chờ tôi về nhà, ông ta kích kéo tay tôi dặn dò: ‘Nhất định phải nắm chặt Trương Sinh, trai con không còn, người có thể giúp cho Trần gia thịnh vượng cũng chỉ có con.”

Rầm một tiếng cửa bị đá văng, Trần Duyệt tóc tai bù xù lao vào phòng khách nổi đ//iên: “Tôi mới là thiên kim lớn lên ở Trần gia, dựa vào cái gì mà một con nhỏ đê tiện mới đến lại coi trọng hơn tôi!”

Nói xong ta định nhào về phía tôi.

Trong mắt bố Trần hiện tại chỉ có phú quý của Trần gia, lập tức bắt lấy cánh tay của ta, hất qua một bên tức giận : “Mày lớn lên ở Trần gia 16 năm, thành tích chỉ toàn là đếm ngược, thằng nhóc Trương gia cũng không thèm để ý đến mày, chuyện ăn của Trần gia mày cũng không biết một thứ gì, mày cảm thấy mày xứng trở thành người thừa kế sao?”

Mẹ Trần ở bên kia đang định bước tới giúp đỡ Trần Duyệt, bị bố Trần lớn tiếng mắng: “Đều tại bà cưng chiều nó đến mức vô pháp vô thiên, bây giờ còn dám hỗn láo!”

Trần gia rơi vào cảnh gà bay chó sủa, kết cục cuối cùng là Trần Duyệt bị đưa đến tầng hầm ngầm giam cầm, mà tôi chuyển đến phòng Trần Duyệt ở.

7.

Ngày hôm sau đi học, tôi giúp Trần Duyệt xin nghỉ dài hạn.

Đến phiên tôi lau bảng đen, Trương Sinh thấy trên tay tôi còn đeo vòng ngọc bích, chủ đứng dậy giúp tôi.

Thời gian gió êm sóng lặng trôi qua một tuần, thứ sáu tài xế đột nhiên thông báo tan học không tới đón tôi.

Tôi có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế mở chức năng ghi âm điện thoại di , mặt không đổi sắc trở về.

Quả nhiên, ở hẻm nhỏ sau trường, một đám côn đồ chặn đường của tôi, vẻ mặt dâm đãng chằm chằm tôi.

Người cầm đầu tôi đã gặp ở kiếp trước, là của Trần Duyệt, là giáo bá của trường trung học ngoại ngữ.

Kiếp trước hắn ôm Trần Duyệt trong lòng từ trên cao xuống, ra lệnh cho đàn em xé rách quần áo của tôi, cuối cùng có người tốt bụng đi ngang qua hỗ trợ báo cảnh sát, tôi mới tránh khỏi cảnh bị lăng nhục.

Đời này, hắn vẫn từ trên cao xuống tôi, phân phó bọn côn đồ: “Duyệt Duyệt tùy tiện tìm hai người lên giường với ta, nhớ chụp thêm mấy tấm ảnh gửi cho Trương gia.”

Tên côn đồ cúi đầu khom lưng, không có ý tốt đánh giá tôi. Tôi giống như kẻ ngốc liếc mắt bọn chúng một cái, đút tay vào trong túi ấn điện thoại di báo cảnh sát.

Báo cảnh sát xong, tôi tiện tay nhặt gậy sắt dưới chân lên: “Trước khi cảnh sát đến, các người có thể lựa chọn cầu xin tha thứ, để tôi buông tha cho các người.”

Vì lúc này đây để không bị bắt nạt, tôi đã luyện võ thuật hơn nửa năm.

Không đợi tôi thủ, đã thấy Trương Sinh mang theo người lao tới, vệ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh đè người xuống đất, sau đó cảnh sát kịp thời chạy tới, mang người đi.

Đợi đến khi ngồi ở cục cảnh sát tôi mới phản ứng lại, hỏi Trương Sinh: “Làm sao cậu tìm tôi?”

Trương Sinh nhíu mày tách tay tôi ra vừa cẩn thận xem xét, vừa trả lời: “Vừa rồi có một bà cụ một người đeo vòng tay màu xanh lá cây bị bọn côn đồ vây vào trong hẻm, tôi biết ngay là cậu.”

Nói xong, thấy lòng bàn tay tôi không có vết thương, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm dặn dò tôi: “Lần sau đánh nhau đừng dùng gậy sắt, bị uốn ván là xong đời.”

Tôi im lặng cho đến khi cảnh sát đưa tôi đi thẩm vấn. Tôi lấy ra chứng cứ ghi âm trong điện thoại di , lời giáo bá cực kỳ rõ ràng.

Bố mẹ Trần gia bị triệu tập khẩn cấp, sắc mặt bố Trần xanh mét khi nghe đoạn ghi âm kia. Nghe xong, bố Trần về nhà trước một bước, mẹ Trần bị giữ lại xử lý chuyện còn lại.

Trương Sinh liên lạc với đoàn luật sư nhà mình, tranh thủ phán xét lại giáo bá và bọn côn đồ.

Tôi và mẹ Trần cùng nhau về nhà, trên đường về, mẹ Trần im lặng một lúc lâu, sau đó khó khăn mở miệng: “Tiểu Tiểu, Duyệt Duyệt là em ruột của con…”

Khóe miệng tôi nở một nụ châm chọc, cố ý không tiếp lời bà. Chờ về đến nhà, Trần Duyệt cũng không xuất hiện, chỉ có vẻ mặt ông Trần u ám ngồi ở trên sô pha.

Tôi đứng trước mặt bố Trần đối mặt với mẹ Trần : “Mẹ, hôm nay con không truy cứu trách nhiệm của Trần Duyệt, không phải bởi vì ta là em ruột của con, mà là bởi vì ta họ Trần.”

Sắc mặt bố Trần hơi nguôi giận, ánh mắt về phía tôi thậm chí còn mang theo vài phần khen ngợi. Tôi nhếch khóe miệng, cung kính cúi đầu với bố Trần: “Bố, con về phòng nghỉ ngơi trước.”

Bố Trần quyền thế mạnh mẽ, mẹ Trần ngu ngốc, Trần Duyệt ích kỷ.

Trong mắt bố Trần, Trần gia chính là m//ạng của ông ta, tôi bị xâm phạm không quan trọng, quan trọng là danh dự của Trần gia, tôi vì bảo vệ Trần gia mới tha thứ cho Trần Duyệt, rất hợp ý ông ta.

Mẹ Trần cưng chiều đứa nhỏ, sau khi Trần Hâm chet Trần Duyệt chính là mệnh căn của bà, ít nhất hiện tại xem ra, tôi tha thứ cho Trần Duyệt, Trần Duyệt đã tránh họa vào t//ù.

Về phần Trần Duyệt, tha thứ cho ta, chẳng qua là tôi không thể mượn cơ hội lần này hoàn toàn hủy diệt ta mà thôi.

Ngày hôm sau, tôi lại đến đồn cảnh sát, đối mặt với tên giáo bá tóc tai bù xù qua cửa kính. Hắn lộ vẻ mệt mỏi hỏi tôi: “Cô rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể viết thư thông cảm cho tôi?”

Tôi đưa cho Trần Duyệt một bức thư thông cảm, còn chưa viết cho hắn. Nhìn hắn còn không muốn cúi đầu, tôi nhướng mày: “Đây là thái độ cầu xin của sao?”

Giáo bá trở nên kích , tay đeo còng đập mạnh lên bàn: “Rõ ràng là Trần Duyệt đưa ra chủ ý, vì sao lại bắt tôi ở chỗ này chịu khổ!”

Hắn sẽ ra nước ngoài vào tháng tới và việc giam giữ bất ngờ đã gián đoạn kế hoạch của hắn.

Tôi : “Dương Trí Mân, tôi nhớ là đã xin vào đại học A, thật lợi . Anh xem nếu tôi viết một bức thư cho giáo sư ở đại học A, đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát, bọn họ có còn cần nữa không nhỉ?”

Giáo bá lúc này mới chính thức sợ hãi đứng lên: “Cô rốt cuộc muốn gì? Cầu xin đừng !”

Tôi hài lòng gật đầu, : “Tôi nhớ rất thích quay video ghi lại cuộc sống.”

Vẻ mặt hắn cứng đờ, tôi tiếp: “Vậy em của tôi có đóng vai nữ chính trong video của không?”

Những gì tôi hỏi không phải là tin đồn vô căn cứ.

Kiếp trước trước khi tôi phẫu thuật, Trương Sinh và Trần Duyệt sắp đính hôn, giáo bá đột nhiên xuất hiện, gửi cho bố Trần một đoạn video mười lăm giây.

Là video Trần Duyệt lên giường với hắn.

Bố Trần ở nhà mắng Trần Duyệt nửa tháng, cuối cùng lấy giá ba mươi triệu mua lại video trong tay giáo bá.

Giáo bá cắn răng, đang muốn từ chối, tôi lại thêm: “Trương gia đã thu thập chứng cứ ba trốn thuế, hiện tại chỉ có hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, giao video ra tôi sẽ viết thư thông cảm cho , vẫn sẽ xuất ngoại du học.”

“Thứ hai, không giao video, cứ chờ mà ngồi tù, nhà sẽ sản phải ra đường xin ăn.”

Tôi nhướng mày : “Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, cái ghế này tôi ngồi rất không thoải mái, đi trước đây.”

Tôi đứng dậy, vừa xoay người đã nghe thấy tiếng kêu dồn dập phía sau: “Tôi cho xem video! Ngay trong USB két sắt trong phòng tôi!”

Tôi hài lòng gật đầu, xoay người: “Chờ tôi lấy video, có thể ra ngoài.”

Nửa đêm, tôi mặc áo ngủ của Trần Duyệt đi tới tầng hầm ngầm, mở cửa phòng Trần Duyệt. Trần Duyệt nằm sấp trên giường, mặt sưng vù, là bị bố Trần đánh.

Tôi bật đèn lên, kiên nhẫn chờ ta tỉnh lại. Trần Duyệt bị ánh đèn tỉnh giấc, thấy tôi khanh khách ngồi ở bên cạnh, ta hoảng sợ lui về phía sau.

Tôi vuốt ve mái tóc dài tơ lụa như gấm vóc của Trần Duyệt, nhẹ nhàng : “Trần Duyệt, hôm nay trong điện thoại của trai tôi phát hiện có vài thứ tốt, muốn xem không?”

Trần Duyệt giống như nghĩ tới điều gì đó, mở to hai mắt về phía tôi, trong ánh mắt mang theo chút sợ hãi của con mồi khi bị bắt.

Tôi mở điện thoại và bật video đã chuẩn bị.

Hình ảnh khó coi xuất hiện trên màn hình, đó là khuôn mặt đỏ bừng vặn vẹo của Trần Duyệt.

Trần Duyệt vươn tay muốn c//ướp điện thoại di , lại bị tôi ngăn chặn.

“Chắc cũng không nghĩ tới, lúc hai người phát sinh quan hệ sẽ bị người ta quay lại nhỉ?”

“Cô xem nếu tôi gửi cho truyền thông, bố sẽ nhanh chóng vứt bỏ như thế nào đây?”

Biểu cảm của Trần Duyệt trở nên tuyệt vọng, xinh đẹp như hoa hồng sắp tàn. Tôi đứng dậy, cuối cùng đặt một chai thuốc xuống tủ đầu giường, xoay người rời đi.

Trước khi đi, tôi quay đầu lại : “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ từng bước từng bước thay thế , trở thành vị hôn thê của Trương Sinh, và là người cầm quyền của Trần gia.”

Nói xong, tôi giẫm lên tiếng khóc tuyệt vọng của Trần Duyệt, tâm sung sướng lên lầu nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, lúc bảo mẫu Trần gia đưa cơm cho Trần Duyệt thì phát hiện, Trần Duyệt c//ắt cổ tay.

Cũng may phát hiện kịp thời, cứu sống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...