Cố Tây Thành X [...] – Chương 5

“Ai dạ?”

Lê Xuyên vẻ mặt khẩn trương tôi.

Ánh mắt đau lòng, câu đầu tiên là: “Sao chị lại gầy như ?”

“Ủa?” Tôi chạy lại gương: “Gầy sao?”

Không thì thôi, một cái hết hồn.

Trong gương là khuôn mặt tiều tụy, đầu tóc như ổ quạ, gầy đến xương quai xanh lộ ra.

Giống như bị hút hết dương khí.

Trong nhà càng lộn xộn, quần áo quăng khắp nơi, hộp cơm để trên bàn, đơn hàng chưa mở chất đống.

Nghĩ đến bị Lê Xuyên thấy, mặt tôi ửng đỏ.

Nhưng hắn lại xem như không có gì, tiến tới mở cửa sổ ra và bắt đầu dọn đẹp.

Tôi giật lấy cây chổi trong tay hắn.

“Để tôi, để tôi, cậu là khách, tùy tiện kím chỗ nào ngồi đi!”

Tôi gom quần áo trên sofa lại chừa một chỗ cho Lê Xuyên ngồi.

Càng nhanh càng rối, một cái bra màu đen rớt trước mặt Lê Xuyên.

Tôi nhanh chóng khom lưng lụm lên.

Lê Xuyên sờ mũi, ho nhẹ một cái , giả vờ như không thấy gì.

“Sao cậu tới đây, cũng không trước một tiếng.”

8.

Tôi giả vờ bình tĩnh, tìm chủ đề chuyện.

Lê Xuyên tìm điện thoại của tôi nhét trong góc, bật máy lên.

Quả nhiên ngoại trừ bị Cố Tây Thành và Sở Vân Dao quấy rầy, tối qua Lê Xuyên cũng có gửi tin nhắn cho tôi.

“Đồng hồ đã sửa xong, nể em ngày đêm suốt bốn ngày qua, có nên mời em một bữa không?”

Bản thảo thiết kế ngổn ngang trên bàn.

Tôi gom gọn lại, ngượng ngùng :

“Xin lỗi nha, bận quá không để ý đến điện thoại.”

Quan trọng hơn là không muốn thấy Cố Tây Thành.

“Trong nhà hơi bừa bộn, tôi dọn dẹp sơ rồi cùng nhau ra ngoài, chị đây sẽ mời cậu một bữa no nê.”

Lê Xuyên không vạch trần tôi, bất đắc dĩ nhỏ giọng : “Gọi cho chị không , cứ tưởng xảy ra chuyện gì.”

Vừa hắn vừa đẩy tôi vào phòng tắm:

“Chị chỉ cần dọn dẹp lại chính mình là .”

Lúc này tôi mới nhận ra, đã mấy ngày rồi mình không tắm, không phải là rất hôi sao.

Sau khi tắm xong bước ra, căn phòng sạch sẽ như mới, còn thoang thoảng mùi hương tươi mát.

Tôi chà chà tóc: “Tất cả cái này là do cậu dọn dẹp sao?”

“Dĩ nhiên.”

Lê Xuyên thản nhiên ngồi trên sofa, khóe miệng hơi nhếch lên.

Giống như đang đợi tôi khen.

Tôi nhướng mày và gật đầu hài lòng:

“Cũng , con trai sống một mình cũng phải biết nội trợ một chút.

Con trước khi ra cửa cũng phải trang điểm sửa soạn, cái này hơi tốn thời gian.

Lê Xuyên bắt chéo chân, những ngón tay mảnh khảnh lướt lướt điện thoại, không hề nôn nóng.

Khó chịu hay thúc giục.

Nhưng tôi rất khó khăn trước tủ quần áo.

Tôi lén Lê Xuyên.

Đừng hắn ăn mặc tùy tiện, thật ra hắn đang mặc một bộ vest cao cấp.

Chẳng qua là hắn không cài hết nút áo, có vẻ phóng túng.

Dù sao hắn cũng giảm giá chi phí sửa đồng hồ cho tôi, tôi cũng không thể mời hắn một bữa sơ sài .

Tôi chính mình trong gương, chiếc váy đỏ và áo khoác đen, tôn lên làn da trắng.

Tôi đã mua nó vào dịp Giáng Sinh năm ngoái, vốn là tự thưởng cho mình.

Đáng tiếc Cố Tây Thành không để ý đến tôi.

Gần đây hơi mệt nhọc, tôi đã gầy đi, hiện tại mặc bộ váy này còn đẹp hơn cả năm ngoái.

Tôi thẫn thờ chính mình trong gương.

Đột nhiên cổ có chút lạnh.

Lê Xuyên không biết từ khi nào đã đứng sau tôi, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, biểu cảm nghiêm túc.

Ánh mắt mang vẻ chiếm hữu của một người đàn ông trưởng thành.

“Rất đẹp!” Ngón tay hắn vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ tôi.

“Mang bộ trang sức này sẽ còn đẹp hơn nữa.”

9.

Có chiếc siêu xe màu xám bạc đậu ở tầng dưới.

Khi đi ngang qua tôi quay đầu chỉ cho Lê Xuyên:

“Này, xem chiếc xe này đẹp quá!”

Ai cũng đang một Lê Xuyên chân dài, dựa vào xe mỉm .

Người đàn ông đẹp trai với chiếc xe hơi sang trọng thực sự rất bắt mắt.

"Đừng cử , góc độ này rất ngầu!"

Tôi chụp ảnh cho Lê Xuyên rồi đưa cho hắn:

"Thấy sao, tôi chụp đẹp lắm đúng không?"

Lê Xuyên không màn hình điện thoại mà mỉm tôi: “Rất đẹp.”

"Đi thôi, nếu chủ xe sẽ tới, sẽ xấu hổ."

Tôi kéo hắn đi.

Nhưng hắn thản nhiên mở cửa xe và tác mời:

"Công chúa, mời lên xe."

Oách thật.

Cố Tây Thành là người khiêm tốn, chưa bao giờ lái xe thể thao như .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...