Khi lời này Cố Tây Thành mỉm , trong tay còn có một bó hoa hồng to.
Cho đến khi hắn thấy Lê Xuyên, nụ đông cứng trên mặt.
“Anh ta là….?”
Lê Xuyên tự tin bước đến, đưa tay ra: “Lê Xuyên.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Tây Thành mất bình tĩnh.
Hắn không để ý đến Lê Xuyên, vội vàng đem hoa đến trước mặt tôi:
“Ngữ Linh, đừng bỏ , cho thêm một cơ hội không?”
Mắt hắn đỏ hoe, tôi trước giờ chưa từng thấy hắn như .
Nhưng những đóa hoa hồng rực rỡ trước mặt cũng không khiến tôi lòng.
Tôi bị dị ứng phấn hoa hồng.
Tôi che mũi lại: “Chúng ta đã kết thúc, để tôi giới thiệu với , đây là trai mới của tôi.”
Tôi Lê Xuyên một cái, hy vọng hắn ta không vạch trần tôi.
Cố Tây Thành phát điên: “Anh không tin, chuyện này không thể nào.”
Hắn theo bản năng muốn ôm lấy tôi, tôi né qua, vừa vặn nép vào vòng tay Lê Xuyên.
Không thể tưởng tượng một chàng trai gầy gầy lại có vòng tay chắc chắn như .
“Sao không thể…?” Lê Xuyên hỏi.
Khi tôi còn chưa kịp ngạc nhiên, hắn đã vòng tay qua ôm eo tôi, đè xuống một nụ hôn.
Chiếm đoạt, nồng nhiệt….
6.
Cố Tây Thành trừng mắt thật to, vẻ mặt không thể tin .
Hắn ôm ngực lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt khổ sở trong không giống giả vờ.
Nhưng sự thật là hắn cũng không tôi nhiều đến thế.
Tôi nhắm hai mắt lại, cảm nhận bàn tay siết chặt eo mình.
Suy cho cùng của Cố Tây Thành giống như những đóa hoa hồng, rơi rụng đầy mặt đất, không thể nào nhặt lại nữa.
Vào nhà, tôi đẩy Lê Xuyên ra.
Tuy nhiên hắn lại cong eo, tư thế lạ lùng, khuôn mặt đỏ bừng ép tôi vào tường.
Mặt hắn gục vào cổ tôi, khàn giọng :
“Khoan, đợi một chút.”
Tôi một tiếng.
“Cô cái gì?”
Lê Xuyên chầm chầm vào môi tôi, nụ có tính công kích.
Tôi xoa đầu hắn : “Cười mấy cậu thanh niên trẻ thật dễ đoán.”
“Thật sự nhỏ hơn sao?” Lê Xuyên đột nhiên tới gần, ánh mắt đe dọa.
Tôi vô thức cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng.
“Cô…” Lê Xuyên khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn. “Tôi năm nay 24 tuổi, không còn nhỏ nữa.”
Được rồi, Lê Xuyên, hắn cố ý ghẹo tôi phải không.
Tôi vươn ngón trỏ đẩy đầu Lê Xuyên đang tiến lại gần, càng đẩy ra càng dựa vào.
“Chị đây 27 tuổi rồi.”
Ngoài cửa sổ, Cố Tây Thành đơn dựa vào xe.
Tàn thuốc đỏ tươi nhấp nháy rồi tắt.
Tôi nhớ khi còn ở bên Cố Tây Thành, tôi không thích mùi thuốc lá, hắn cũng bỏ thuốc vì tôi.
Gần đây hắn hút thuốc khá thường xuyên.
Cảm nhận ánh mặt của tôi, Cố Tây Thành ngẩng đầu, ngơ ngác tôi.
Tôi kéo rèm lại.
Cố Tây Thành tôi đã 27 tuổi rồi, không muốn lãng phí thời gian nữa.
“Chị ơi khăn tắm ở đâu.”
“Nếu chị không cho em cái mới, trong ba giây em sẽ dùng cái của chị.”
Tôi giựt mình, tôi như mới thỉnh về một ông nội.
Tôi đưa khăn tắm qua khe cửa, hắng giọng :
“Chuyện vừa rồi cảm ơn cậu.”
Lê Xuyên quấn khăn tắm thân dưới rồi đi ra, những giọt nước theo đuôi tóc chảy xuống xương quai xanh…
Tôi nuốt nước miếng, không ngờ thân hình hắn gầy gò rất có nét…
“Vì chị chuyện gì em cũng .”
Lê Xuyên chặn đường tôi về phòng.
“HaHa, những người ở nước ngoài về, đều bạo dạn như sao?”
7.
Lê Xuyên bỏ tay xuống, đè nén nụ nham hiểm trên mặt.
Ánh mắt xinh đẹp rũ xuống, trong trẻo thẳng về tôi:
“Chị tin hay không, không quan trọng, em sẽ dùng thực tế để chứng minh.”
Tôi và vào phòng ngủ.
Khi còn trẻ ai mà không đương cuồng nhiệt.
Chỉ là ai có thể giữ cảm ban đầu.
Giống như chàng trai trẻ này, chỉ là cảm thấy có chút mới mẻ,
Qua rồi thì thôi.
Không ngờ sáng hôm sau Lê Xuyên rời đi sớm.
Cháo trong nồi còn ấm.
Hương vị cũng không tệ.
Di có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, Cố Tây Thành và Sở Vân Dao thay phiên nhau oanh tạc điện thoại của tôi.
Tôi thậm chí không thèm xem mà tắt máy.
Cuộc thi thiết kế trang sức sắp diễn ra, tôi còn rất nhiều việc phải .
Tôi nghiên cứu video các tác phẩm dự thi và đoạt giải hơn mười năm qua.
Lúc ngủ cũng mơ thấy bản thiết kế.
Rốt cuộc đã chuẩn bị xong, tôi thả lỏng người, vươn vai, ưỡn ngực.
“Thịch thịch thịch.”
Có tiếng gõ cửa hơi mạnh.
Bạn thấy sao?