Cố Tây Thành X [...] – Chương 2

Từ thân biết tin người sáng lập LL sắp về nước. Tôi nhanh chóng đặt lịch hẹn và đem chiếc đồng hồ của mình đi sửa.

Người đã không còn, tiền không thể mất.

Nhưng không ngờ Cố Tây Thành lại đang đứng trước cửa.

Không biết hắn đã đứng ngoài cửa bao lâu, dựa vào cửa hút thuốc.

Còn mặc bộ đồ ngày hôm qua, cà vạt có chút lệch, cổ áo hơi nhăn.

Mặc dù như cũng không người ta thấy xấu xí, người lại còn có chút khí chất hoang dã.

Thấy tôi đi ra, hắn vội dập tắt tàn thuốc.

Ánh mắt thâm tôi, giọng khàn khàn:

“Ngữ Linh, chỉ xem con bé như cháu .”

Nói xong hắn tiến lại gần, tôi vội vàng xua tay:

3.

“No, No, No bây giờ tôi dị ứng với hai từ đó rồi!”

Tôi né tránh ánh mắt của hắn.

Ngón tay vòng ra sau lưng nhéo mình một cái thật đau, để bản thân ghi nhớ:

“Không mềm lòng!”

Cố Tây Thành có chút tổn thương mà lùi về phía sau một chút, dựa vào tường, có chút bất lực.

“Ngữ Linh, ấy là ân nhân cứu mạng , không thể bỏ mặc ấy .”

“À, nên là lên giường luôn?”

Cố Tây Thành đột nhiên lo lắng giải thích: “Anh thề ấy không có gì cả!”

Không có gì cả….

Không có gì cả tại sao ngay từ đầu lại giấu diếm tôi, không cho tôi biết cháu nhỏ của đã 24 tuổi.

Không có gì cả tại sao hôm qua lại như

Tôi lắc đầu, không muốn nhiều lời tốn thời gian:

“Những gì cần , tôi đã trên Wechat hết rồi, Cố, tôi đang bận, phiền nhường đường!”

Cố Tây Thành vẫn chắn ngang đường.

Trước mặt tôi, quỳ xuống đất, móc trong túi ra một hộp nhẫn:

“Ngữ Linh, biết em thiếu cảm giác an toàn, định tháng sau sẽ cầu hôn em.”

Ánh hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ ánh lên viên kim cương sáng chói.

Chói đến mức tôi đau cả mắt.

Một năm qua, tôi luôn than vãn với thân rằng tại sao hắn vẫn chưa chịu cầu hôn.

Tôi vẫn hay tưởng tượng về một khung cảnh cầu hôn không quá lãng mạn.

Tôi cũng suy đoán xem Cố Tây Thành có lo lắng quá mà bật khóc không.

Tôi cũng tập trả lời rất nhiều lần: “Em đồng ý.”

Nhưng thế nào tôi cũng không nghĩ tới, tôi lại cầu hôn trong một hành lang chật hẹp.

Cố Tây Thành có chút rưng rưng, yết hầu run rẩy.

Có lẽ hắn rất nghiêm túc.

Nhưng giây tiếp theo chuông điện thoại vang lên, hắn theo phản xạ mà nghe điện thoại.

Hắn thậm chí còn không tôi lấy cái nào.

Tôi , Cố Tây Thành tôi không muốn nữa.

Từ trước tới nay hắn có bao giờ để tôi trong lòng.

Sở Vân Dao quan trọng hơn tôi, công việc quan trọng hơn tôi, trong lòng hắn tôi là ai.

“Ngữ Linh, một hạng mục ở nước ngoài xảy ra vấn đề, chờ giải quyết xong, sẽ quay về.”

Giả vờ chỉnh lại kính, tôi lén lau nước mắt thất vọng rồi hít một hơi thật sâu:

“Tôi nghĩ nên lau vết son môi trên áo trước khi đi xử lý hạng mục.”

Cố Tây Thành ý thức điều gì đó, nhất thời ngơ ngác.

Tôi lướt qua hắn, không quay đầu lại và rời đi.

Nghe người sáng lập LL, rất tuân thủ thời gian, tôi không muốn hắn phật lòng.

Đồng hồ của tôi còn chưa sửa xong, dù có là hàng sửa qua vẫn bán rất nhiều tiền.

Tôi sợ mình không biết đường mà đến trễ, khi đến nơi tôi lại thấy mình lo lắng quá nhiều.

Showroom của LL giống như sản phẩm của nó, rất là phô trương.

Hai chữ LL cực lớn và rất nghệ thuật, muốn tìm cũng không khó.

Không có ai trước cửa, bên trong cũng không có.

Chờ nửa ngày, tôi thử cầm đồng hồ quơ quơ về phía camera:

“Xin chào, ngài Lê, xin hỏi ngài có thể hỗ trợ tôi sửa cái đồng hồ này không?”

Một giọng lạnh lùng phát ra từ camera: "Không."

Tôi thất vọng cúi đầu xuống và cất đồng hồ.

Giây tiếp theo, chiếc hộp trong tay tôi rớt xuống, tôi định đưa tay nhặt cổ tay bị kéo lại.

Tôi ngước mặt lên thì bắt gặp một đôi mắt màu nâu nhạt.

Chủ nhân của đôi mắt là một chàng trai trẻ, ăn mặc sang trọng, làn da trắng, khi lên bên trái có một

Chiếc răng khểnh.

Rõ ràng tuổi không lớn, gương mặt tươi sáng, lại khiến người ta thấy ngột ngạt.

Tôi tính rút tay về hắn đã buông ra trước.

Có một chiếc đồng hồ mới trên tay tôi, đẹp hơn cái đã mua.

“Đối với , tôi chỉ thay chứ không sửa.” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...