31.
Hai năm sau, vào một buổi chiều bình thường, tôi nhận một tin nhắn:
“Muốn biết mẹ chết như thế nào, hãy tới vườn thực vật Xuân Sơn.”
“Nếu dám báo cho người khác, cả đời này sẽ không biết nữa.”
Vườn thực vật Xuân Sơn.
Ban đêm, cây cối cao lớn rậm rạp, âm u.
Gió thổi qua, dường như có thứ gì đó cao lớn sắp nhào ra khỏi bóng tối.
Đột nhiên, cổ chân bị người ta nắm lại.
Tôi té ngã trên mặt đất, Sở Vân Dao chỉ còn một con mắt ánh mắt tràn đầy hung ác tôi.
Trái tim thắt lại.
Trên mặt và hai tay Sở Vân Dao đầy vết sẹo.
Bộ quần áo trên người không vừa vặn, hình như đã mặc lâu rồi, có nhiều chỗ rách, không phân biệt màu sắc ban đầu.
Những người ăn xin bên đường trong còn lành lặn hơn ta.
“Tống Ngữ Linh, dạo này khỏe không?”
Giọng khàn khàn như vướng đàm, khiến người nghe ghê sợ.
“Mày không phải muốn tao cho mày biết chân tướng năm đó sao?”
“Đừng nôn nóng, đi với tao sẽ biết.”
Cô ta đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay lại tôi .
Đến khu vườn hoa hồng, ta xoay người đẩy tôi vào đám hoa hồng.
Tôi muốn đứng dậy cảm giác khó thở vì dị ứng với hoa hồng tôi khó cử .
Hô hấp ngày càng dồn dập.
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Sở Vân Dao thật to.
“Không phải mày muốn biết mẹ mày ch.ết như thế nào sao?”
“Hôm nay tao sẽ cho mày biết, bà ta chết giống như mày bây giờ , đều là dị ứng với phấn hoa hồng.”
“Tao canh lúc bà ta ngủ, đem rất nhiều hoa hồng vào phòng của bà ta rồi đóng các cửa lại, bà ta giống như mày ngứa quá, đau quá, thở không mà ch.ết.”
Tôi liều mạng hướng ra cửa giãy dụa: “Cô … thật ác độc!”
"Tao ác độc sao? Có muốn trách thì trách bọn mày cản đường tao!"
“Nếu không phải bác sĩ thấy tao mang hoa hồng đến, bà ta cũng đã chết rồi còn muốn xen vào việc của taoi, thì tao cũng không cần phải đốt cả bệnh viện.”
“Còn mày nữa, chỉ cần mày chết, Cố Tây Thành sẽ quay về với tao!”
Sở Vân Dao phát điên rồi.
Tôi vỗ vỗ tay đứng dậy.
Nhà kính hoa hồng mở ra, Cố Tây Thành, Lê Xuyên, Tống Cư Hàn, thân tôi cùng cảnh sát đang đứng bên ngoài.
Đã nghe toàn bộ.
Khoảnh khắc thấy Cố Tây Thành, Sở Vân Dao vô thức che mặt lại.
32.
Ngay khi nhận tin nhắn của Sở Vân Dao, tôi đã báo cho mọi người và cảnh sát.
Chỉ cần tôi giấu kỹ, thì sao biết tôi đi một mình chứ.
Từ sau khi biết tôi bị dị ứng với phấn hoa hồng, Lê Xuyên đã tìm cách chữa trị trong và ngoài nước.
Sau nhiều năm chữa trị, dị ứng đã không còn nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Từ lúc Sở Vân Dao tìm đến tôi, tôi cũng đã suy nghĩ sao vạch trần ta trước mặt mọi người, cũng như tìm chứng cứ cho vụ án của mẹ tôi.
Sở Vân Dao bị bắt giữ, tôi chạy về phía Lê Xuyên.
Đột nhiên mọi người hét lên hoảng sợ.
“Ngữ Linh”
“Cẩn thận.”
Không thể ngờ Sở Vân Dao còn giấu một con dao, ta cầm dao nhắm về phía tôi.
“Tống Ngữ Linh! đi chết đi!’
Lê Xuyên nhanh chóng xoay người ôm lấy tôi.
Tình cờ thấy Cố Tây Thành xông lên trước con dao.
Tách…tách….
Máu thấm ướt áo sơ mi trắng, loang khắp mặt đất càng ngày càng nhiều.
Đỏ thắm cả một vùng, so với đám hoa hồng kia còn chói mắt hơn.
Sau đó sụp đổ, tan thành một màu đen như mực.
“Tây Thành!, em không cố ý, em không cố ý!”
Sở Vân Dao bị cảnh sát kéo đi, trước khi đi ta vẫn hướng về phía Cố Tây Thành giơ tay ra, không nắm cái gì…
“Gọi cấp cứu! gọi cấp cứu!”
Tôi lấy tay che vết thương trên bụng hắn, kêu to:
Đột nhiên Cố Tây Thành nắm lấy:
“Ngữ Linh, đừng kêu nữa!”
Giọng Cố Tây Thành ngày càng yếu, tôi phát hiện tóc hắn đã bạc trắng.
Trên người không có thịt, mờ mờ ảo ảo.
Hắn cố hết sức mà : “Anh tin!”
(tự sự của Cố Tây Thành)
[Ngữ Linh, tin chúng ta đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Bởi vì khi có chuyện liên quan đến Sở Vân Dao, dù muốn hay không cũng phải đặt ta lên hàng đầu.
Nếu chống cự, sẽ già đi nhanh hơn.
Anh thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của sự sống đang dần biến mất.
Nếu muốn ở cùng Ngữ Linh thêm một thời gian nữa, chỉ có thể đối tốt với Sở Vân Dao.
Lần bắt cóc đó, đã tiêu hao hơn một nữa sinh mạng.
Hôm nay chắc chắn là hết rồi.
Ngữ Linh, nghĩ em nhất định không biết, ở trong phạm vi cuốn tiểu thuyết này dùng cả sinh mạng mà em.
Em không cần biết, biết là rồi.]
Môi Cố Tây Thành dần trắng bệch, tôi mở to mắt, nước mắt không ngừng rơi.
“Ngữ Linh em có thể cho biết, kết cục của cuốn tiểu thuyết này ra sao không?”
33.
Tôi gật đầu, nước mắt chảy dài trên má.
“Ở trong cuốn tiểu thuyết bảo vệ em rất nhiều lần, cuối cùng chúng ta sống bên nhau hạnh phúc.”
Cố Tây Thành cố mở mắt ra, tôi lần cuối, khóe miệng con lên:
Dường như đang mê sảng:
“Thật xin lỗi, cả đời này ….. chỉ bảo vệ em có hai lần……….”
“Anh không tốt… cho nên…. em sống vui vẻ….”
Cố Tây Thành cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần biến mất.
Cả đời hắn rất buồn , sống trong quyển tiểu thuyết lại đánh mất nữ chính…
Sở Vân Dao giet người, phóng hóa, tiết nghiêm trọng, bị tù chung thân.
Tôi đã đến thăm ta một lần.
Chỉ một câu: “Cố Tây Thành đã ch.et là do giet.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Sở Vân Dao vừa vừa khóc, lại không thể điên.
Suốt quãng đời còn lại, ta chỉ có thể ở trong tù chuộc tội.
Khi tôi rời đi, ta dùng còng tay đập vỡ kính.
Cổ tay và ngón tay đều là máu.
“Tống Ngữ Linh, không phải do là vai chính sao?”
Tôi đóng cửa lại và thậm chí không thèm ta.
Tôi không quan tâm mình có vai trò gì.
Là hào quang nhân vật chính hay nhân vật phụ hỗ trợ.
Dù như thế nào đi nữa, tôi nhất định sẽ đấu tranh cho cuộc đời mình.
Tôi không chấp nhận số phận và không đầu hàng.
Tôi muốn chủ vận mệnh của chính mình.
Con đường phía trước còn dài, tôi chính là nhân vật chính của đời mình.
The End
Bạn thấy sao?