Lê Xuyên cúi đầu, nước mắt rơi xuống thấm vào đất.
“Chờ tôi không, chờ tôi thành công sẽ trở về tìm …?”
Bởi vì cái lời hứa hẹn vu vơ này mà đêm đó tôi không nhảy xuống cầu.
Ngày hôm sau, thân đến nhà tìm tôi, mỗi ngày đều ở bên tôi, cùng tôi vượt qua thời khắc đen tối nhất cuộc đời.
Sau này tôi kể lại chuyện từng tự tu cho thân nghe cho vui.
Cô ấy đau lòng mà ôm lấy tôi.
Cô ấy chửi tôi khờ, không ngừng : “Tiền này xài rất đúng, tiền này xài rất đúng…”
Cô ấy : “Nếu không sợ chết thì còn sợ sống sao?”
Đúng , chỉ cần còn sống tôi sẽ còn cơ hội điều tra cái chet của mẹ tôi.
Tôi không để mẹ mình chet một cách không rõ ràng .
Cho nên mấy năm nay, tôi cùng thân mở một cty, một bên cũng lo điều tra manh mối.
Chiến thắng cuộc thi tối nay, sẽ giúp tôi gặp người hay xuất hiện trong nhật ký của mẹ tôi.
Xung quanh có nhiều tiếng tung hô, Lê Xuyên trực tiếp trao giải cho tôi.
Tôi nhận cúp mà rưng rưng nước mắt:
"Cảm ơn."
Vào hậu trường, Lê Xuyên đếm tìm tôi:
Lấy ra tấm thẻ năm đó tôi đưa cho hắn:
“Chị nhớ ra em chưa?”
23.
Lê Xuyên giải thích rõ ràng, có chứng cứ hẳn hoi, chứng mình tôi xứng đáng đoạt giải.
Bị Sở Vân Dao qua mặt nên cư dân mạng bắt đầu tức giận.
Phản ứng dữ dội của cư dân mạng thậm chí còn hơn cả khi tôi bị oan.
“Chet tiệt, tôi bị lừa rồi! Lần đầu tiên thấy có người sao chép của người khác mà còn đổ thừa.”
“Mọi người có để ý không? Rõ ràng là ta cướp viên ngọc trai to từ tay Tống Ngữ Linh.”
“Ác độc, đây là xấu xa bọn tư bản đem ra để trêu chúng ta sao?”
Từ khóa #sovandaocotaythanh lọt hot search.
Nhưng nhanh chóng biến mất.
Bởi vì Cố Tây Thành không chỉ giàu mà còn rất quyền lực.
Bằng không ngày đó Lê Xuyên cũng không bị ép đến đường cùng.
Đến tiệc tối, Sở Vân Dao mặc một bộ lễ phục màu trắng tham dự cùng Cố Tây Thành.
Khuôn mặt tươi , không hề bị ảnh hưởng bởi những tin tức kia.
Tôi cúi đầu nhấp ngụm Champagne.
Nhìn làn nước lấp lánh trong bể bơi mà thở dài.
Tôi cố gắng hết sức để có cơ hội gặp mặt ông Tống nhà thiết kế danh tiếng, ta chỉ cần nũng là có thể đến .
Tôi chưa từng bước vào thế giới của Cố Tây Thành phải không?
“Chúc mừng Tống đã chiến thắng cuộc thi này.”
Các chàng trai trong bữa tiệc tuy không quen biết vẫn đến chúc mừng.
Tôi cũng lịch sự đáp lại: Cảm ơn.”
Quay đầu không cẩn thận chạm vào người phía sau.
Tôi lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin Lỗi.”
“Ngữ Linh là không tốt, bỏ qua cho không?”
Giọng Cố Tây Thành trầm trầm, ra vẻ cầu xin.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Cố Tây Thành trước nay luôn kiêu ngạo hôm nay sao lại hèn mọn như .
Nhưng hắn cũng chỉ có thể như .
Tôi gỡ bàn tay đang đặt trên bả vai mình.
“Bỏ qua cái gì?”
“Bỏ qua chuyện không tin tưởng tôi, nghi ngờ tôi sao chép? Hay bỏ qua chuyện luôn luôn vì Sở Vân Dao mà bỏ mặc tôi?”
Cố Tây Thành vừa bỏ tay ra, chưa kịp thu tay về ánh mắt đã đỏ lên.
Hắn như nhận ra mình thật sự đã đánh mất tôi, môi hắn mấp máy không nên lời.
“Đừng quấy rầy tôi, và bảo cháu của cũng đừng quấy rầy tôi nữa.”
“Tôi không biết một ngày nào đó, lại “bị” sao chép ý tưởng của ta nữa.”
Tôi quay người rời đi, nghe lời cầu xin cuối cùng của Cố Tây Thành:
"Ngữ Linh, em có thể cho một cơ hội nữa không?"
24.
Không phải không mà là không thể.
Cố Tây Thành tôi đã cho hắn quá nhiều cơ hội, cuối cùng kết quả vẫn như .
Người ta không thể lặp đi lặp một vết xe đổ .
Tôi ráng né tránh Cố Tây Thành và Sở Vân Dao.
Vẫn là bị Sở Vân Dao bám đuôi.
“Chị Ngữ Linh thật có thủ đoạn, khiến Lê Xuyên vì chị xuất đầu lộ diện, lại khiến nhớ mãi không quên.”
Cô ta lắc lắc ly rượu vang, vẻ mặt chế giễu.
“Bất kể chị có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ là của tôi.”
Đột nhiên, ta nắm lấy tay tôi kéo tới bể bơi.
"Nếu không tin, chúng ta thử xem!"
"Cô điên à?"
Lời còn chưa dứt, tôi đã bi kéo xuống nước, Sở Vân Dao đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dưới nước còn đá tôi một cái.
Bạn thấy sao?