1.
Hình ảnh quá kích thích, khiến tôi choáng váng.
“Cạch”
Đồng hồ trượt xuống, có tiếng vỡ nát vang lên.
Tim tôi cũng tan nát theo cái đồng hồ.
Sở Vân Dao mở to mắt, vừa quyến rũ vừa khinh miệt tôi.
Cửa thang máy chầm chậm, chầm chậm đóng lại.
Thì ra một Cố Tây Thành luôn nghiêm túc cũng có một mặt hoang dã như .
Trái tim tôi như bị rút hết không khí, rất khó thở.
Cố Tây Thành từng với tôi, và một “cháu nhỏ” sống nương tựa lẫn nhau
Tôi nghĩ nó còn nhỏ thật.
Giày cao gót, váy ôm sát, áo hai dây, trang điểm đậm….
Thoạt còn chững chạc hơn tôi nhiều, cái này mà “nhỏ”.
Vì ưu ái cháu này, Cố Tây Thành đã nhiều lần bỏ mặt tôi.
Có đôi khi là trên đường đưa tôi về nhà, có đôi khi là đang hẹn hò, có đôi khi là đang ăn tối cùng nhau,...
Nhưng tôi lại ngu ngốc nghĩ rằng người đàn ông này thật tốt.
Không trách người cháu này quấn lấy hắn, hắn thành công khi còn trẻ, trầm ổn, nhiều tiền, giàu có và đẹp trai.
Nếu tôi có một người như , thì tôi cũng muốn quấn lấy mỗi ngày.
Một người biết quan tâm gia đình như , gả cho hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Ha Ha.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự buồn .
Vậy là mỗi lần hắn bỏ rơi tôi, đều là do đi cùng cháu nhỏ này.
Khiếp sợ, phẫn nộ, ghê tởm, thất vọng......
Nguyên đêm, tâm trạng tôi đều như . Nhưng Cố Tây Thành chưa từng gọi cho tôi lần nào, nhắn tin cũng không.
.
Tất cả đều không có.
Bạo lực lạnh. Hắn rất giỏi .
Giáng Sinh năm ngoái. Ban đầu hắn đã hẹn cùng tôi đi chơi.
Tôi cũng đã biết cháu hay quấn lấy hắn. Vì đề phòng thế giới của hai người bị quấy rầy. Tôi nhân lúc hắn đi wc.
Tắt di của hắn.
Chỉ có nửa ngày, tôi hy vọng Cố Tây Thành hoàn toàn dành cho tôi.
Tôi cây thông Giáng Sinh ngoài cửa kính thầm ước nguyện.
Tôi thậm chí thấy có lỗi với cháu nhỏ của hắn, vì hành ích kỷ nhỏ nhặt của mình.
Chờ khi Cố Tây Thành phát hiện đã là 11h đêm.
Hắn sa sầm mặt mà mở máy, vài chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Người gọi: [Dao Dao bảo bối]
Đó là lần đầu tiên Cố Tây Thành nổi giận với tôi.
Hắn ta bước thật nhanh về phía cửa, như thể sẽ chẳng bao giờ quay lại.
Tôi lo lắng chạy tới ôm eo hắn:
“Tây Thành! em xin lỗi, em thật sự chỉ muốn cùng trải qua một Giáng sinh của riêng hai người!”
Nhưng hắn ta không thương tiếc mà bẻ tay tôi ra, lạnh lùng :
“Dao Dao bị bệnh!”
2.
Tôi không hiểu, tại sao mới có nửa ngày, lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như .
Tôi muốn đến bệnh viện thăm bị Cố Tây Thành từ chối, lời xin lỗi của tôi hắn cũng phớt lờ.
Tôi nhớ rõ đêm Giáng Sinh đó tuyết rơi.
Các cặp đôi trên đường quấn lấy nhau.
Vốn dĩ tôi cùng Cố Tây Thành đang ngắm tuyết…
Vì buổi hẹn hò này tôi cố gắng trang điểm tỉ mỉ, dưới lớp áo khoác là một chiếc váy mỏng, rất lạnh.
Giáng Sinh nên rất khó đón taxi, vì tôi phải đi bộ về nhà giữa trời tuyết lớn.
Vừa về tới nhà tôi liền phát sốt ngất trên mặt đất.
Trước khi thiếp đi, tôi vẫn cầu mong cháu hắn ta không có việc gì.
Thật mỉa mai.
Bao nhiêu uất ức bùng phát, tôi lau nước mắt, cầm lấy chiếc đồng hồ vỡ vụn.
Là Cố Tây Thành nhờ tôi mua về từ Pháp. Thương hiệu cao cấp LL, mỗi cái điều là thiết kế riêng.
Không chỉ mua với giá cao, tôi còn dùng một bản thảo thiết kế lắc tay đổi với nhà sáng lập kia mới lấy chiếc đồng hồ.
Tôi cứ tưởng Cố Tây Thành muốn tặng cho tôi.
Thật ra đây là cái đồng hồ mà cháu nhỏ của hắn mong muốn phải không.
Lòng tôi đã chếc, cảm giác đau ngày càng rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại di .
3h sáng, Cố Tây Thành quả nhiên vẫn chưa tìm tôi.
Đúng rồi, bây giờ có lẽ hắn đang bận.
Tôi nhạo chính mình, bây giờ vẫn còn mong nhớ, trong lúc nhất thời tôi đã hạ quyết tâm.
“Chia tay đi.”
Tôi chặn Cố Tây Thành luôn.
Trước đây tôi luôn ngóng chờ tin nhắn của hắn, bởi vì một câu của hắn, một cái biển cảm của hắn mà lo lắng mất.
Sau này sẽ không.
Kỳ quái chính là, đêm nay tôi ngủ rất ngon.
Khi tỉnh giấc đã là buổi chiều, lâu rồi tôi không ngủ ngon như .
Có lẽ bởi vì không còn ngóng trông ai nữa, tôi mỉa.
Bạn thấy sao?