Bố tôi là thái tử gia nổi tiếng ở bắc kinh, ông ấy từng đương với rất nhiều dì xinh đẹp.
mãi đến gần đây, một tự xưng là người thời cổ đại khóc lóc cầu xin mẹ tôi:
“Nô tì chỉ muốn một đời một kiếp hầu hạ thiếu gia và phu nhân, sinh con đẻ cái nối dõi cho nhà họ chu. xin bà hãy cho nô tì vào cửa!”
Cuối cùng mẹ tôi không thể nhịn thêm nữa và bắt đầu một cuộc phản công đầy gay cấn.
1
Từ nhỏ tôi đã biết, bố và mẹ tôi là một cuộc hôn nhân thương mại, lạnh nhạt như băng.
Bố tôi là một thái tử gia nổi loạn và hoang dã ở bắc kinh, lái xe thì nhanh, thay người phụ nữ còn nhanh hơn.
Kết hôn bảy năm, ông ấy qua biết bao đẹp, trước mặt người ngoài, ông ấy vẫn luôn giữ thể diện cho mẹ tôi.
Trong buổi đấu giá, chính tay ông đeo cho mẹ bộ trang sức trị giá sáu tỷ tệ, khiến cho bồ nhỏ ngồi cùng tức đến đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Tôi thì thầm hỏi mẹ: “sao ạ?
“Bố chẳng phải đang thích này nhất sao? Sao ngay cả một món trang sức rẻ tiền cũng không mua cho ấy?”
Mẹ dịu dàng giải thích với tôi:
“Nhớ kỹ nhé, Bảo bối, đôi khi lợi ích có thể đứng trên tất cả cảm.
“Mối quan hệ không bình đẳng, nếu chỉ dựa vào chân để duy trì thì cũng chẳng có gì đáng giá.”
2
Mẹ đúng.
Cô bồ nhỏ hôm sau đã bị bố chia tay, vì ấy chuyện, đòi danh phận. Tất nhiên điều này Bố sẽ không bao giờ cho.
Sau đó Bố ngay lập tức thay một trợ lý mới.
Lần này người mới có chút khác biệt.
Cô ấy tên là Tô Uyển Nhi, ngoan ngoãn như một thỏ nhỏ, đứng yên lặng phía sau bố phục vụ, lưng thẳng tắp, rót trà, dâng nước, đến cả mí mắt cũng không dám ngước lên.
Mẹ gọi ấy ngồi xuống ăn cơm, ấy sợ đến nỗi xua tay lia lịa: “Nô tỳ không dám!”
Không khí cả bàn ăn bỗng trở nên ngượng ngùng vô cùng.
Sau bữa cơm, mẹ bảo tôi mang một tấm thẻ ngân hàng một trăm triệu đến hỏi xem ấy có khó khăn gì không.
Nếu có, cầm đi mà giải quyết trước, còn hơn cứ bám lấy bố, lỡ một ngày bị ông ấy khổ.
Tôi lén chạy đến phòng khách nơi Tô Uyển Nhi ở, qua khe cửa tôi lại thấy ấy quỳ trên thảm, xoa bóp chân cho bố, miệng còn dịu dàng gọi:
“Nô tỳ hầu hạ ngài.”
3
“Một giuộc với nhau cả thôi!”
Mẹ hiếm khi nổi lòng tốt, lại bị hai người bọn họ chơi một vố, tức đến nỗi đoạt mất vài hợp đồng lớn của nhà họ Chu.
Người nhà họ Chu tức không dám gì, đành gửi email báo cáo hình cho bố tôi.
Bố lại thản nhiên đáp: “cứ để bà ấy vui là .”
Năm đó, nhà họ Chu chọn mẹ vì gia đình nhà họ Hạ có xuất thân trong sạch, còn mẹ tôi, Hạ Kim Thời, lại tài giỏi và hiểu chuyện.
Chẳng ai hỏi mẹ có đồng ý hay không.
Thế nên, kết hôn đối với mẹ chẳng qua chỉ là một bước đệm để xây dựng sự nghiệp, ổn định cổ phiếu, nắm quyền kiểm soát toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hạ, sau đó đánh bật nhà họ Chu để trở thành số một trong ngành.
Còn bố tôi, sinh ra đã ngậm thìa vàng, con trai độc nhất của một gia đình giàu có, cưới vợ chỉ là để đối phó với gia đình, rồi tiếp tục ung dung vui chơi bên ngoài.
Nghe gần đây, bố tôi lại xích mích với mấy ông thân của mình rồi.
Có người trong buổi rượu để ý đến Tô Uyển Nhi, muốn đổi gió thử một chút, mà bố tôi ra tay đánh hắn một trận, cắt đứt nghĩa em mười mấy năm.
Bố đối với Tô Uyển Nhi dường như có chút khác biệt.
4
Tôi hỏi mẹ, như có tính là không.
Mẹ điều này rất khó đánh giá, là bí mật hay người – thú vẫn chưa rõ ràng.
Không ngờ không lâu sau, Tô Uyển Nhi chủ tìm gặp mẹ tôi, vừa vào cửa đã quỳ sụp xuống.
Cô ấy khóc đến đáng thương, nước mắt lã chã lăn dài trên gò má trắng như tuyết, trông thật xót xa.
Cô ấy mình là người xuyên không.
Cô đến từ thời cổ đại, cha mẹ đã bán cho một thương nhân giàu có nha hoàn. ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỉ cần sai một chút là bị đánh, cuối cùng bị đánh đến chết.
May mắn thay, mở mắt ra ở thời đại này, là bố tôi đã cho miếng cơm ăn, cho một chỗ dựa.
“Tôi không cần danh phận, thiếp cũng , một nha hoàn thông phòng cũng , tôi chỉ muốn cả đời hầu hạ thiếu gia và bà, sinh con nối dõi cho nhà họ Chu.”
Cô ấy dập đầu đến mức vang lên tiếng “cốp cốp”, máu tươi chảy ra, mà kinh hãi.
mẹ tôi từng thấy qua vô số kẻ như , người hèn mọn đến mức lún sâu vào bùn như ta thì vừa đáng thương vừa đáng giận.
“Cô hiểu gì về thời đại này không?”
Mẹ tôi bước đến trước mặt Tô Uyển Nhi:
“Cô có biết trong thời đại này, phụ nữ có bao nhiêu lựa chọn không? có người nở rộ mạnh mẽ trên vách núi cheo leo, có người lại cam chịu nằm trên giường đàn ông để hưởng chút an nhàn ngắn ngủi.
“Con đừng vì một chút ngọt ngào mà xiêu lòng, hôn nhân không phải là sự đảm bảo cho cả đời, chỉ có tự lập tự cường mới là con đường đúng đắn.”
Tô Uyển Nhi ngẩn ngơ nghe, dường như hiểu mà cũng không hiểu.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp mạnh mở ra, bố tôi giận dữ xông vào.
“Bà điên rồi sao? dám đến người của tôi!”
5
Tôi sợ quá liền trốn sau rèm cửa.
Bố thấy tôi cũng ở đó, hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận, bảo vệ Tô Uyển Nhi đứng sau lưng rồi với mẹ:
“Cô ấy không giống bà, ấy đơn thuần và lương thiện, ấy chỉ là quá tôi thôi, bà đừng khó ấy!
“Cô ấy xuất thân thấp hèn, chẳng hiểu gì cả, không giống bà – một thiên kim tiểu thư cao ngạo. từ nay hai bên nhường nhau một chút, giữ chút thể diện đi.”
Mẹ vẫn mỉm nhẹ nhàng, bà quay sang hỏi Tô Uyển Nhi:
“ còn thì sao? những gì tôi vừa , hiểu không?”
Tô Uyển Nhi đỏ hoe mắt, chỉ chần chừ một giây rồi lập tức nép vào lòng bố, khóc nức nở:
“Nô chỉ muốn cả đời đi theo thiếu gia, xin bà thành toàn!”
Bố tôi nở nụ đắc ý, ánh mắt sáng rỡ, giống hệt biểu cảm của chó husky nhà tôi khi trộm hộp đồ ăn.
Bố dẫn Tô Uyển Nhi rời đi trong thỏa mãn. mẹ lúc này mới vẫy tay kéo tôi vào lòng an ủi.
Tôi hỏi mẹ, còn quan tâm đến Tô Uyển Nhi nữa không, ấy tự xưng là nô lệ, thật là hèn mọn.
“Phải học cách buông bỏ cái gọi là lòng trắc ẩn.
“Lời khuyên tốt không giữ kẻ đã tự chọn cái chết, chúng ta cứ tôn trọng và chúc phúc là .”
6
Nhưng e rằng hai người bọn họ thật sự sắp gặp chuyện rồi.
Chẳng bao lâu sau có tin tức lan truyền, bố chi ra 4,5 tỷ mua cho Tô Uyển Nhi một căn biệt thự cổ, còn thêm tên ấy vào sổ đỏ. tin đồn lan khắp giới thượng lưu.
Bố từng chi 6 tỷ cho mẹ, số tiền đó đã đem về cho hai nhà Chu – Hạ lượng lớn giá trị, đẩy giá cổ phiếu tăng mạnh, mang lại lợi ích to lớn.
Nhưng khi bố chi tiền cho Tô Uyển Nhi, số tiền đó lại chẳng đem lại chút giá trị gì, ngược lại Còn nhà họ Chu lâm vào trạng thiếu hụt dòng tiền, một hợp đồng lớn cũng vì thế mà đình trệ.
Đêm khuya, tôi và mẹ vội vàng chạy đến thì thấy ông bà nội đã gần tám mươi tuổi đang ngồi trên sofa tức giận đến nỗi không nổi lời nào.
Tô Uyển Nhi quỳ dưới đất, dập đầu lia lịa.
“Đều là lỗi của Uyển Nhi, Uyển Nhi chỉ vô nhắc rằng nơi này giống nơi từng việc, không biết thiếu gia đã mua lại! xin ông bà trách Uyển Nhi, chém đầu Uyển Nhi cũng , chuyện này không liên quan đến thiếu gia!”
Bà nội cuối cùng cũng thấy mẹ như người cứu tinh, vừa nắm chặt tay mẹ, vừa giận dữ trách móc:
“Nó chơi bời thì thôi đi, lại dính vào một đầu óc không tỉnh táo, con xem chuyện này, ôi trời!”
Bố đã ba mươi tư tuổi rồi, ban đầu cảm thấy chi ra số tiền này cũng không vấn đề gì.
Nhưng không chịu nổi việc Tô Uyển Nhi quỳ lạy quá nhanh, hèn mọn như một con kiến, ông ấy mất hết mặt mũi, thậm chí không muốn thừa nhận mình đã một người phụ nữ như .
Khi mọi chuyện đang bế tắc, mẹ bỗng nhiên mỉm , bước đến nhẹ nhàng bóp vai bố:
“ rồi, đừng giận nữa. em hiểu mà, đàn ông đôi khi cũng có phút yếu lòng. để em nghĩ cách giải quyết không?”
Bố đang cần một cái cớ để bước xuống, liền thuận thế ôm lấy eo mẹ, sau đó thấy tôi, liền chuyển sang bế tôi lên, như thể nhớ lại rằng chúng tôi vẫn là một gia đình ba người.
Ông dịu dàng trách móc:
“chuyện đâu có lớn gì, sao em lại đưa Bảo bối theo? đừng để con thấy mấy chuyện lộn xộn này.”
“em không thích để Bảo bối xa mình mà, biết mà.”
Mẹ tiễn ông bà nội ra về, sau đó cũng dỗ bố rời đi, chỉ để lại Tô Uyển Nhi quỳ một mình giữa sảnh lớn của biệt thự.
Cô bị trợ lý của bố giám sát, quỳ suốt cả đêm.
7
Tôi không hiểu chuyện này là thế nào, chẳng phải bố rất Tô Uyển Nhi sao?
Mẹ chỉ vào bố đang ngủ say và hỏi tôi: “con ông ấy, thứ ông ấy để ý nhất là gì?”
Tôi thẳng thắn đáp: “là gương mặt. mặt của bố còn đẹp hơn cả mấy diễn viên trên tivi.”
Mẹ đúng rồi.
Với người như bố, danh dự, địa vị, lợi ích đều quan trọng hơn .
Tô Uyển Nhi giống như một quả táo thối ngọt lịm.
bố đến phát cuồng lại không muốn thừa nhận mình đã ăn phải một quả táo hỏng.
“ mẹ nhất định là quả táo đẹp nhất!”
mẹ bật khẽ, ghé sát tai tôi, giọng có chút mê hoặc:
“mẹ là con rắn độc trong vườn, chuyên đi cắn những đứa trẻ hái trộm táo.”
Bạn thấy sao?