Nhìn miếng cơm đưa đến miệng, tôi mỹ nhân Hi Hi trước mặt, ngoan ngoãn ăn hết miếng cơm.
Tôi hạnh phúc đến cong cong khóe mắt, tận hưởng dịch vụ lau miệng tiếp theo.
Mấy ngày này tôi sống cứ như một em bé, chẳng cần phải tay gì cả, từ lúc ban đầu tự mình ăn uống, đi giày, biến thành bây giờ, không thể sống xa Hi Hi một bước.
Hi Hi đặc biệt thích phụ trách mọi việc liên quan đến tôi, mỗi giây mỗi phút đều muốn ngắm tôi.
Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt (như tắm rửa), mà vẫn muốn đứng ngoài phòng tắm chờ đợi tôi.
Từ lúc ban đầu tôi còn cảm thấy hơi xấu hổ, cho đến bây giờ, tôi đã tự hình thành thói quen cho việc này rồi.
Bởi vì, tôi cũng không thể nào sống thiếu .
Anh sợ tôi lại thay đổi, còn tôi thì cũng sợ lại xảy ra chuyện.
Chúng tôi dính lấy nhau như hình với bóng, một chút cũng không tách rời.
“Hai cái đứa này, đừng có dính nhau nữa, mày không nổi nữa rồi. “
"Mẹ bảo mang cái này đến cho hai đứa. Nhiệm vụ đã hoàn thành, đi đây."
Cố đại ca đặt túi quà xuống, chuẩn bị rời đi.
Không cần đoán cũng biết, đây chắc chắn là bùa bình an rồi.
Lúc đầu thấy chúng tôi dính nhau như , còn cảm đến rơi nước mắt, còn giả vờ bản thân bị cát bay vào mắt. Nhưng rõ ràng hồi sáng lao công đã quét dọn sạch sẽ rồi, lấy đâu ra cát cơ chứ.
Nhưng mà thân là những con người lương thiện, tôi và Hi Hi sẽ không vạch trần đâu.
Nhưng mà thái độ hiện tại của ấy đã thay đổi quá lớn rồi, hai con người chúng tôi đây cảm thấy tổn thương vô cùng sâu sắc đấy nha.
Đây chắc chắn là ghen tị rồi.
“Hi Hi, có phải đại ca ghen tị với chúng ta không? "
Hi Hi giúp tôi chỉnh lại quần áo, khăn quàng cổ cùng chiếc mũ nhân mà đặc biệt thiết kế cho riêng hai chúng tôi.
"Có lẽ . Dù sao mấy năm này hắn cũng chưa đương lần nào, cũng đã ngoài ba mươi gần bốn mươi rồi, đúng là cũng có chút vất vả."
"Aiya, sau này nếu có đối tượng phù hợp, chúng ta nhất định phải giới thiệu cho đại ca mới ."
"Được."
Tôi nhịn không khẽ hôn lên gương mặt .
Sau một khoảng thời gian mợi người trong gia đình chăm sóc chu đáo, tiến độ phục hồi của cả tôi và Hi Hi đều rất tốt.
Ngay từ đầu mọi người vẫn còn cảm thấy bán tín ván nghi, sau đó cũng dần dần chấp nhận đây đều là điều nằm ngoài khả năng của con người.
Sự thay đổi của tôi thật sự quá lớn, mọi chuyện dường như đã quay lại bảy năm trước, họ tự thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật tưởng chừng như không thể nào xảy ra này.
Đặc biệt là Hi Hi, dường như ấy chưa bao giờ thắc mắc, kiên định tin tưởng vào những điều tôi , đối với nhất cử nhất của tôi đều không chút nghi ngờ.
Bây giờ trên mặt Hi Hi cuối cùng cũng có thêm một chút thịt, miếng gạc trên cổ cuối cùng cũng đã gỡ bỏ, chỉ là trên đó vẫn còn lưu lại một vết sẹo.
Tôi đã từng thử dịu dàng chạm vào vết sẹo đó, vết sẹo gồ ghề, giống như một con rết.
Anh ấy có chút sợ hãi tôi sẽ không thích, thậm chí còn muốn phẫu thuật để hồi phục lại.
Dưới ống tay áo dài của còn có mười mấy vết sẹo ngoằn ngoèo.
Nhưng sao tôi có thể không thích ?
Tôi , từng tấc da thịt trên cơ thể , chỉ là tôi cảm thấy tự trách và oán hận.
Tôi từng nghĩ, nếu ngày trước tôi không mặc kệ sự cố chấp của đối với tôi, nếu như tôi không của đối với tôi càng thêm sâu đậm, liệu có phải sẽ không phải chịu đựng những đau đớn, khổ sở đó không.
Tuy nhiên, không có nếu như.
Cả hai chúng tôi đều cố chấp không chịu buông tay.
Hôm nay tôi còn có một việc vô cùng quan trọng nữa, đó là ly hôn.
Lâm Thần Hạo cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với tôi.
Nhưng với một điều kiện, đó là tôi phải đến nhà của ta và Bạch Giai Nghi để ký đơn ly hôn, ta muốn mọi việc sẽ kết thúc tại nơi đó.
Tôi không muốn trì hoãn thêm nữa nên đã đồng ý với ta.
Vốn dĩ tôi không muốn đưa Hi Hi đi cùng, tôi lo sợ sẽ bị kích thích.
Nhưng rất kiên định.
"Tôi hy vọng vào tất cả những thời khắc quan trọng tôi đều có thể đứng cạnh em."
Đã rất lâu rồi tôi không Lâm Thần Hạo, bây giờ ta râu ria xồm xoàm, cả người giống như một con rối bị hút cạn linh hồn.
Nhưng tôi sẽ không cảm thấy có lỗi với ta, sự đáng thương của ta vốn không phải do tôi tạo ra, tôi chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt.
“Em thật sự không phải Tiểu Nghi sao?” Ánh mắt ta tràn đầy hy vọng về phía tôi.
Tôi xác nhận lại lần cuối cùng: “Tôi không phải, tôi là Giang Chỉ Du.”
Sau khi luật sư thu thập xong tài liệu, chúng tôicũng chuẩn bị rời đi.
Ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng mở khóa cửa lạch cạch.
Một gầy gò lảo đảo bước vào: “Thần Hạo, em trở về rồi.”
Lâm Thần Hạo cau mày người phụ nữ đang từng bước đi về phía mình, thậm chí còn lùi lại vài bước.
"Tôi không biết , đây là nhà tôi, xin hãy ra ngoài."
Lâm Thần Hạo không biết người phụ nữ này, tôi biết.
Tôi đã từng thấy tâm hồn ta, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người phụ nữ đó trông như thế nào, cho dù bây giờ ta đã trở nên gầy gò đến mức này.
“Bạch Giai Nghi.” Tôi chằm chằm vào ta, hô hấp dần trở nên nặng nề, hai tay tôi nắm chặt thành nắm .
"Giang Chỉ Du, trả lại thân thể cho ta, trả lại thân thể cho ta." Sau khi ta thấy tôi liền điên cuồng như tang thi lao về phía tôi. (mọe, ứa gan con mặt mu này.)
Tôi nhặt chiếc gạt tàn trên mặt, bàn đập vào đầu ta.
"Cô mà còn chưa chết?”
"Hahaha, tốt quá. Tôi luôn muốn dằn vặt, báo thù , hiện tại lại tự mình đưa tới cửa.”.
"Sao dám với gia đình tôi, với Hi Hi của tôi? Dẫm lên x ư ơ n g cốt của tôi để sống có phải rất vui không?"
Tôi mất đi lí trí và giây phút này tôi dường như không còn đủ sức để ý đến bất kỳ điều gì xung quanh.
Tôi chỉ muốn người phụ nữ trước mặt phải chịu thiên đao vạn quả, bị c.ắt ra thành từng mảnh, không, dù là thiên đao vạn quả cũng không thể xóa đi nỗi hận thù trong lòng tôi.
Tôi ước gì tôi có thể l.ăng t.rì, c.ắt da thịt ta từng chút một cho đến khi chỉ còn lại bộ xương khô. Rồi ngày hôm sau, da thịt ta lại hồi phục, mà tôi, sẽ hết ngày này đến ngày khác, hết d.ao này đến d.ao khác, biến ta thành nhân trư.
Tôi đã từng thấy cảnh tượng đó trong mơ vô số lần, khi linh hồn bị nhốt sâu trong cơ thể, không tìm lối ra, sự im lặng và không trọng lượng không ngừng hành hạ tôi đến phát điên.
Cuộc sống của tôi mất đi ánh sáng, thỉnh thoảng khi thức dậy, tôi cảm thấy thấy rõ ràng linh hồn mình đang dần yếu đi, cảm thấy bản thân như đang c.hết dần ch.ết mòn đi. Cô ta đã lấy đi mọi thứ của tôi rồi lại không hề trân trọng, ta nhẫn tâm dẫm đạp và phả hủy đi tất cả
Không có hình thức tra tấn nào trong số thập đại khốc hình đủ để dịu đi cơn giận giữ của tôi.
Tôi cầm lấy gạt tàn, một lần rồi lại một lần, cứ như mỗi lần đều là những đòn chí mạng.
m thanh va chạm của gạt tàn đỏ và x.ương c.ốt lòng người hoảng hốt.
“Cá nhỏ, đừng . " Hi Hi cố gắng ôm lấy tôi, gạt tàn trong tay cũng không biết đã bị người khác lấy đi từ lúc nào.
Nhưng sao tôi có thể dừng lại .
Không có gạt tàn, tôi vẫn còn tay.
Hi Hi sợ ta tổn thương đến tôi nên đã vung tay ngăn đôi tay đang vùng vẫy loạn của ta lại, tôi tát liên tục vào mặt ta.
Cho đến khi tôi bị ôm đi khỏi đó, Bạch Gia Nghi cũng bị luật sư kéo sang một bên như một đống bùn, cơ thể ta vẫn còn t.hoi thóp đậy chứng tỏ vẫn còn sự sống.
Hi Hi ôm chặt lấy tôi: “Cá nhỏ ngoan, cá nhỏ ngoan.”
“Tiểu Nghi.” Lâm Thần Hạo tiến lên.
Mắt tôi đỏ hoe, tát mạnh vào mặt ta: “Biến đi, là tên tội phạm h.iếp d.âm!”
"Cút!"
Gương mặt hắn bị tôi tát nghiêng sang một bên.
Tôi giận dữ, cơn ác ý trào dâng chợt như muốn nuốt chửng lấy tôi:
"Không phải đang tìm Tiểu Nghi sao?
"Anh có thấy không? Đó là Tiểu Nghi của đấy. Nhìn đi, sao không ?
"Tại sao không ! "Tại sao không !
"Là ta, tôi nhất định phải g.iết ta.
"Là mày, mày đã lấy đi cơ thể của tao, mày là đồ ăn cướp, con khốn, con khốn."
Bàn tay đang vùng vẫy của tôi cũng bị Hi Hi nắm lấy, giữ ở phía sau, giọng run rẩy: "Tiểu Du, em yên tâm, tôi sẽ g.iết ta, kẻ nào tổn thương em cũng đều phải c.hết."
"Em đừng kích , tôi ở đây, vẫn luôn ở đây."
Nghe thấy những lời của Hi Hi, lý trí của tôi dần quay trở lại.
Tôi vừa khóc vừa : “Không g.iết người, g.iết người sẽ phải ngồi tù. Chúng ta phải sống thật tốt”.
"Được, không g.iết người."
Luật sư ở bên lặng lẽ đưa khăn giấy cho tôi.
"G.iết người là phạm pháp. Cố ý g.iết người sẽ bị kết án t.ử h.ình, tù chung thân hoặc tù có thời hạn không dưới mười năm."
Nói xong ta tiếp tục sắp xếp tài liệu như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhất định phải thưởng cho ta, năm mới phải tặng ấy một bao lỳ xì lớn, ta thực hiện rất tốt bổn phận của mình.
Đầu của Bạch Giai Nghi đầy m.áu và cuối cùng đưa đến bệnh viện.
Lâm Thần Hạo ngơ ngác đi theo xe cứu thương, tadường như đã mất đi khả năng suy nghĩ.
Có phải bây giờ cuối cùng ta cũng đã tin tưởng 90% chuyện này rồi không.
Suy cho cùng, mật mã cánh cửa đó cũng chỉ có và Bạch Gia Nghi biết rõ, đó là con số tượng trưng cho của bọn họ.
Sau cuộc hỗn loạn ngày hôm đó, số người phải đi gặp bác sĩ tâm lý đã tăng từ một lên thành hai người.
Hi Hi phải đi khám, mà tôi, cũng phải đi khám..
Những lần đi khám bệnh đều là do Cố đại ca và trai tôi thay nhau đi cùng chúng tôi, không bỏ sót một lần nào.
Họ cử vệ sĩ theo dõi tôi suốt ngày đêm vì sợ tôi sẽ xông vào phòng của Bạch Gia Nghi rồi g.iết chết ta.
Bây giờ, tất cả mọi người đều tin vào chân tướng dường như không thể nào xảy ra này.
Họ còn kéo nhau đến thăm phòng bệnh của Bạch Gia Nghi, đảo lộn cuộc sống của Bạch Gia Nghi.
Cuộc sống của tôi và Bạch Gia Nghi không hề có một điểm chạm nào, chúng tôi lại là kẻ thù không đội trời chung.
Điểm chung duy nhất của tôi và ta là cũng bị t.ai n.ạn ô tô bảy năm trước và lâm vào hôn mê.
Ánh mắt dì Cố khi tôi cũng thay đổi hoàn toàn, tràn đầy đau lòng.
Ánh mắt của Hi Hi dường như cũng đã hoàn toàn buông bỏ điều gì đó, giây phút đó, tôi mới hoàn toàn hiểu ra.
Hoa ra trước đây vẫn luôn tưởng rằng đó chỉ là cái cớ của tôi.
Nhưng mà, chỉ cần tôi sẵn lòng quay lại, cho dù có bị lừa dối, cho dù có bị phũ phàng đến đâu đối với cũng không phải vấn đề.
Anh luôn sẵn lòng, miễn là tôi đồng ý quay lại với .
Đúng là một kẻ ngốc.
Tôi còn có thể gì nữa đây, tôi giả vờ như như không biết cho việc âm thầm khóc ướt gối mỗi đêm.
Bạn thấy sao?