“Tối nay sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Hi Hi đột nhiên thông báo, giống như sấm sét giữa trời quang, tôi lập tức ý thức , chắc chắn vệ sĩ đã mách lẻo với .
Tôi chỉ vừa mới hứa sẽ không đến gặp BẠch Gia Nghi khi đi vắng nữa, kết quả vừa chớp mắt đã tự mình chạy đến đó.
Tôi nhích lại gần Hi Hi, nắm tay lấy , lắc lắc:
"Em sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa, em hứa."
Tôi giơ tay lên, nghiêm túc hứa hẹn rồi lặng lẽ chạm nhẹ vào tay Hi Hi.
Anh thở dài, lặng lẽ lấy một chuỗi phật châu từ trong túi ra:
"Đây là do cầu từ chỗ của đại sư. Người rằng chuỗi phật châu này đã thánh hóa, nó có thể giúp cho em luôn an toàn, tránh xa ma quỷ quái."
Thì ra đây chính là lý do Hi Hi rời đi ngày hôm nay, bây giờ trong phòng đã có rất nhiều phật châu, đạo phù, thập tự giá, tỏi,... Thậm chí lúc trước còn có cả một chậu máu gà.
Tất cả các loại ngọc phật, vòng tay đều là loại vòng bình an.
Nhưng vẫn sợ hãi và lo lắng.
Tôi đeo phật châu lên cổ tay, kích cỡ vừa chuẩn.
Sau khi thấy tôi ngoan ngoãn đeo vòng lên tay, Hi Hi liền ôm gối rời đi.
Hình như đang thực sự rất tức giận, tôi nhõng nhẽo như cũng không bớt giận chút nào.
Tôi lật chuỗi phật châu, đắp chăn bông lên người, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, tôi ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình, chuẩn bị lén lút đi sang phòng bên cạnh.
Vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Lâm Thần Hạo cùng Bạch Gia Nghi rời đi, lẽ nào ta sắp xuất viện sao?
Hay là nửa đêm nửa hồm lại có điều gì thú vị xảy ra?
Dù sao lần trước Bạch Gia Nghi cũng đã khóc lóc kể về chuyện giữa ta với Lâm Thần Hào, cố gắng chứng minh rằng ta là "Giang Chỉ Du", người phụ nữ mà ta .
Âm thanh của bọn họ lớn đến mức cả tầng đều nghe thấy.
Tôi bảo vệ sĩ đi theo, Bạch Gia Nghi sắp c.hết, tôi phải để ta c.hết ở nơi tôi có thể thấy.
Cơ thể ta lúc này dường như đã hoàn toàn kiệt sức, giống như đèn dầu cạn.
Tôi còn chưa xuất viện, một mặt tôi muốn tiếp tục đi gặp bác sĩ, mặt khác tôi muốn tận mắt thấy ta c.hết.
Tốt nhất là bị tôi chọc cho tức c.hết.
Mỗi ngày đâm chọc vào t.rái tim ta là điều mà tôi mong chờ nhất.
Trong bóng tối, tôi lặng lẽ lẻn sang phòng bên cạnh, ôm lấy Hi Hi rồi hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, vệ sĩ giao điện thoại cho tôi, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ khó :
"Đêm qua sau khi lão đại đi theo bọn hắn rời đi, liền tận mắt thấy bọn hắn từ trên lầu nhảy xuống, c.hết ngay tại chỗ. Lão đại hiện tại đang đi gặp bác sĩ tâm lý, gần đây không thể đến đây nữa."
Tôi há hốc mồm, không ngờ chỉ trong một đêm mà lại xảy ra một chuyện lớn như .
Hotsearch đầu tiên hiện tại là:
Lâm Thần Hạo cùng một người phụ nữ lạ mặt n.hảy l.ầu t.ự t.ử.
"Đây là bức ảnh lão đại đã chụp lúc đó, ấy có thể sẽ thích."
Thưởng!
Phải thưởng!
Tôi nóng lòng muốn lấy điện thoại di của Lão Tam, hóa ra trong đó toàn là hình ảnh độ phân giải cao, đặc biệt là cảnh tượng bi thảm của Bạch Gia Nghi, khung cảnh thật sự kinh khiếp, m.áu chảy lênh láng khắp nơi.
Tôi phóng to từng chi tiết bên trong, từng chút một trạng khốn khổ của Bạch Gia Nghi.
"Gửi ảnh cho tôi, tôi phải lưu lại!"
Tôi vô cùng hưng phấn, tôi nghĩ kỹ rồi, mấy chục năm sau khi tôi c.hết, tôi nhất định phải bắt con cháu phóng to những bức ảnh này, đốt xuống dưới đí cho tôi.
Sau khi sự kích qua đi, tôi Hi Hi bên cạnh, ánh mắt của vẫn tràn ngập sự bao dung, dịu dàng.
Dù tôi có muốn in ra những bức ảnh đó rồi treo lên thì có lẽ cũng vẫn âm thầm ủng hộ tôi.
Tôi cảm thấy như cuối cùng mình cũng tự do, mọi xiềng xích vô hình trói buộc trên cơ thể tôi đều biến mất.
Người mà tôi từng muốn g.iết cuối cùng cũng đã c.hết và hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Tôi nghẹn ngào khóc nức nở: “Cảm ơn Hi Hi.”
Cảm ơn luôn đồng hành cùng em, bao dung em và vẫn em bền chặt sau khi vượt qua muôn ngàn sóng gió
Hi Hi ôm tôi vào lòng:
"Anh cũng muốn cảm ơn Cá Nhỏ. Dù có khó khăn, nguy hiểm như , Cá Nhỏ vẫn luôn kiên định chạy về phía ."
Tôi tưởng rằng bản thân lấy lại thân xác để cứu người tôi .
Nhưng người thực sự cứu giúp lại là tôi.
Sau khi trải qua những tổn thương to lớn, vẫn tôi, vẫn dùng của mình để kéo tôi tiến về phía trước.
Vì , dù trong bóng tối, tôi cũng không bao giờ bỏ chạy, tôi vẫn luôn đấu tranh để giành lấy sinh cơ.
Vì mà tay tôi không vấy máu, không rơi vào trạng cực đoan, không trở nên hung bạo, không vì trả thù mà mất đi lý trí.
Thay vào đó, dưới sự quan tâm, chăm sóc của những người thân , tôi đã bỏ tất cả những điều xấu xí đó, lần nữa tìm lại chính mình.
Vì ấy mà cuối cùng tôi cũng đã vượt qua bóng tối, ánh nắng thuộc về chúng tôi cuối cùng cũng chiếu sáng.
Tôi tưởng mình là nữ hoàng đeo sao trăng để cứu hoàng tử, không ngờ chính hoàng tử mới là người bước qua bóng tối, vượt qua chông gai cứu vớt tôi khỏi vực thẳm, dù rằng khắp người tràn đầy vết thương, vẫn chưa bao giờ từ bỏ tôi.
Từ giờ trở đi, ngày nào cũng sẽ là ngày nắng.
Chúng tôi sẽ đính hôn, kết hôn và sinh con.
Mọi thứ đã bị gián đoạn từ bảy năm trước sẽ tiếp tục kể từ hôm nay.
Bạn thấy sao?