Cổ Nhân Duyên – Chương 11

Ta chống cằm hắn, ánh trăng trong suốt dịu dàng chiếu lên khuôn mặt hắn, thật dịu dàng trong trẻo.

Ta ném rượu cho hắn, : “Vậy thì ngươi uống thay ta đi! Ở Bất Chu Sơn, đêm trung thu đều là Quần Ngọc uống với ta.”

Hắn nhận lấy bầu rượu, lạnh nhạt hừ một tiếng, ngửa đầu uống một mồm to. Ta cứ cảm thấy hắn hơi hơi giận dỗi.

Ta muốn quá!

Đúng là vận mệnh, không ngờ ta lại trở thành cổ bản mệnh của Thương Quan.

Ta lắc đầu thở dài: “Lúc ấy nếu ngươi thật sự ta, chẳng phải là ngươi thật sự xong rồi sao?”

Thương Quan uống vội vàng, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.

Hắn chằm chằm ánh trăng mà ngây ngốc, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Khi nào ngươi khỏe lại có thể rời đi, ta không phải loại người như !”

Ta cũng đang có chút men say, càng muốn khiêu khích hắn, hỏi: “Loại người như là loại người nào? Nhốt ta ở nhà ngươi? Lấy dây thừng trói ta sao?”

Hắn giận dữ ta, đôi mắt kia lấp lánh như có nước, vô cùng xinh đẹp.

“Xì, ngươi nghĩ ngươi cản ta sao?” Ta đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, lại tự mình uống một ngụm. Rượu vào cổ nóng bỏng.

Ta lại : “Ta đây không theo đuổi thứ gì, chỉ thích vân du tứ phương, bên cạnh có kiếm có rượu là đủ rồi!”

Giống như sư phụ, chỉ lo thân mình! Miếu đường cao, giang hồ xa đều không để bụng.

Ta lạnh lẽo nheo mắt lại với hắn: “Tất nhiên ta sẽ không vì áy náy mà quy định phạm vi hoạt rồi” Cùng lắm là cho phép ngươi theo ta đi thôi!

Hắn hỏi: “Ta không phải là muốn như thế!” Sau khi trầm ngâm một lát, Thương Quan thấp giọng : “Cha ta có cách để có thể tìm một con cổ nhân duyên mới, lấy máu của ta nuôi nấng, nuôi trong cơ thể, có thể có hiệu quả thay thế!”

Còn có thể như ư?

Ánh mắt ta lóe lên: “Vậy chẳng phải là tìm ra biện pháp giải quyết hay sao?”

Thương Quan lắc đầu: “Nhân duyên cổ mới… khi gặp nhân duyên mới cũng sẽ chết đi, lặp đi lặp lại như rất là phiền toái.”

Bàn tay nắm lấy bầu rượu của ta không tự chủ mà cứng lại trong một chớp mắt. “Cách đó không phải là không .” Ta khô khan .

Thương Quan liếc ta : “Ta không đồng ý, sao có thể tùy ý mà trêu nhân duyên của người khác!”

Ta kinh ngạc, nhấc mày: “Hóa ra ngươi cũng quân tử đó!”

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta lúc nào giống tiểu nhân?”

Gió đêm yên tĩnh, ta hỏi hắn: “Ngươi thật sự không muốn nuôi thêm một con cổ nhân duyên nữa hay sao?”

“Không muốn!”

Ta sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, đột nhiên cảm thấy sung sướng, : “Ngươi đoán xem, ta có biết nguyên nhân hay không?”

Hắn ừ một tiếng, không trực tiếp trả lời ta, về phía ta, ánh mắt nội liễm, vô cùng nhiều ý tứ.

Ta nhớ tới lúc trước gặp mặt hắn lần đầu tiên, giống như đã qua mấy đời rồi.

Duyên phận trên thế gian này, thiện duyên, nghiệt duyên, có khi là lướt qua, có khi là triển miêng…

Ngày ta rời đi, mặt mũi Nha Nha ủ ê, cắn ngón tay lẩm bẩm ; “Thiếu phu nhân bỏ chạy… Thiếu phu nhân bỏ chạy rồi!”

Ta vuốt đầu nàng, vừa vừa đi ra ngoài cửa.

Xoay người lên ngựa, Thương Quan ở bên cạnh ngửa đầu ta, ta : “Ta phải đi rồi! Ngươi đừng có chặn ta giữa đường đấy!”

Hắn hừ một tiếng, vẫn cái biểu kia.

“Ta thật sự đi đây!” Ta híp mắt hắn , vung roi, trong tiếng ngựa hí vang, nghênh ngang rời đi!

Không lâu sau, ta nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa phi thật nhanh.

Trời đất rộng lớn, con đường phía trước sáng tỏ.

Hít một hơi khí trời cuồn cuộn, ngàn dặm gió vui sướng!

(Hết phần chính văn, còn một ngoại truyện ngắn về Thương Quan)

11. Ngoại truyện, Thương Quan

Từ nhỏ ta đã ốm yếu bệnh tật. Cha của ta vì thế mà phát sầu.

Trẻ con có cơ thể yếu đuối không nuôi cổ bản mệnh có độc tính hung mãnh, nếu không có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Thế thì sao chứ? Cho dù cổ bản mệnh của ta vô dụng, thì có mấy người Miêu Cương có thể đánh ta.

Vì thế, ta lựa chọn một con cổ phúc hậu lại vô .

Cổ Nhân Duyên không độc, an phận thủ thường, dĩ nhiên sẽ không tạo ra bất cứ tổn nào đối với cơ thể.

Khi cha biết đã tức đến phát run, tát lên trán ta, ta là nghiệp chướng. Ông , đợi đến khi ta trưởng thành rồi, nếu gặp mình thích, cổ trùng chết rồi thì ta phải sao!

Ta cứng cổ không cho là đúng , con không cần thích nào hết.

Cha ta đau đầu, mắng ta là đồ ngu, ngươi thì hiểu cái gì là nhân duyên, nếu là ngươi có thể quyết định thì đâu ra quỷ trùng tên là cổ nhân duyên chứ!

Ta không tin đâu.

Một con sâu nhỏ vừa trắng vừa béo còn có thể ảnh hưởng đến sống chết của ta hay sao?

Nhưng sau đó ta lại không thể không tin.

Ngày hôm ấy, sau khi ta đi qua một rừng trúc, có cảm giác cổ bản mệnh ở đan điền xao không yên.

Ta lấy nó ra, ai biết nó nháy mắt bay đến không biết là nơi nào.

Nhân duyên cổ vốn là không có cánh, ta ngây người một , sốt ruột tìm kiếm trong rừng trúc.

Đột nhiên ta cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng hoảng hốt

Một mùi hương kỳ dị từ nơi nào đó bay tới, dựa vào cảm ứng đối với cổ bản mệnh, ta đi theo mùi hương đi qua rừng trúc, phát hiện ra một cái bàn đá.

Bên cạnh bàn có một xinh đẹp.

Trên bàn của nàng có một bầu rượu, còn có một chén sâu đã bị chiên vàng, không còn mấy con.

Nàng giống như một người không có gì bận rộn, uống rượu từ từ, trong miệng nhai có vẻ rất thơm ngon. Khi thấy ta, nàng với vẻ mặt say khướt: “Người em, hay là ngồi xuống đây cùng nhau ăn!”

Ta tức giận vô cùng, muốn nàng đền mạng cho cổ bản mệnh của ta. Vừa rút đao đã đâm, không hề lưu .

Đáng tiếc nàng giống như cá chạch, ta chưa bao giờ bắt nàng!

Nàng rốt cuộc là ai?

Ta tuyệt đối không thừa nhận nàng chính là người đã định sẵn trong số mệnh của nhân duyên cổ, thật quá đáng!……

Đáng tiếc là hơn một năm liền nàng vẫn cứ chạy thoát.

Ta không biết phải sao.

Hậu quả của việc mất đi cổ bản mệnh vẫn chưa xuất hiện, khiến cho ta mất đi cảm giác sợ hãi lo lắng đề phòng.

Nhưng dần dần, ta cảm thấy kinh mạch bắt đầu đảo lộn, chân khí đi lại lung tung, cả người đau khổ rất khó nhịn.

Khi ta ngã ở ven đường mất đi ý thức, mới biết có chuyện lớn rồi.

Nằm mơ cũng không nghĩ , người đầu tiên ta thấy vẫn là tên đầu sỏ tội kia.

Nàng thật sự không sợ chết, thật to gan lớn mật.

Nhưng lần này ta đã biết nàng là ai.……

Ta không biết vì sao nàng tới cứu ta, khi nàng càng tới gần, lại khiến cho nỗi đau trong cơ thể ta giảm đi rất nhiều.

Ta không biết đây là vì sao, giờ phút này nếu ta nàng, ta sẽ không bao giờ biết câu trả lời.

Noãn Ngọc Sinh Yên của nam phong quán hình như chỉ cần liếc mắt một cái đã biết trên người ta xảy ra chuyện gì.

Lá thư kia của hắn, hỏi thăm sức khỏe phụ thân, hỏi về cổ bản mệnh của ta, hỏi vì sao cổ nhân duyên của ta chết, hỏi kia là ai.

Cuối cùng còn hỏi: “Bao giờ đến đại hôn, hai người bọn họ phải về Miêu Cương chúc mừng ta!”

Ta không còn gì để .

Ta đã từng không tin vào nhân duyên, tên là Dao Đài này lại ta bắt đầu dao đồng.

Nàng giống như ác nhân buông cần câu lại không bao giờ treo mồi, dụ dỗ người ta tò mò tìm kiếm trên móc câu có gì.

Nàng câu ta rồi!

Miêu Cương không giữ nàng, ta không rời nàng là !

(Hết) 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...