1.
Kết mối thù quá lớn rồi.
Ta đã nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng, tè cả ra quần trốn trở về Bất Chu Sơn, ầm ĩ cho sư huynh đã xảy ra chuyện gì.
Quần Ngọc đang rót rượu, thấy ta mệt mỏi phong trần, vết máu đầy trên người chạy về tới nơi thì hoảng sợ.
Thùng rượu rơi xuống đất, chất lỏng trong suốt tẩm vào bùn đất, mùi hương phiêu dật, ta hít một miệng to.
Quần Ngọc đau khổ đỡ trán, hắn :
“Lúc trước lẽ ra không nên đồng ý cho muội ra ngoài.”
“Đừng!”
Ta nâng thùng rượu đang bị nghiêng lên, lắc lắc thấy còn thừa không đến một nửa, tự đổ cho mình một chén thật lớn, uống một hơi đã hết, lúc này mới ngồi xuống thở một hơi.
“Muội đâu có biết mấy con sâu đó là do hắn nuôi đâu, người không biết không có tội.”
Ta ấm ức kể lại chuyện.
“Dao Đài, muội có biết Thương Quan là ai không?”
“Là người Vạn Cương Môn, có chuyện gì?”
Ta chuẩn bị về phòng ngủ ba ngày ba đêm để nghỉ ngơi một chút, dây thần kinh đã phải căng chặt quá lâu rồi: “Sư huynh đúng, đúng là không nên trêu chọc thiếu niên Miêu Cương, bụng dạ hẹp hòi, trái tim còn nhỏ hơn cả cây kim nữa.”
“Hắn là thiếu chủ Vạn Cương Môn!”
Quần Ngọc thở dài thườn thượt, không muốn quan tâm đến ta nữa.
“Ô, a, hả?”
Chén trong tay ta rơi lên bàn đá, loảng xoảng một tiếng.
“Vậy thì, muội có thể chạy trốn khỏi tay hắn, chẳng phải là công phu mèo ba chân của muội… cũng đúng không?”
Vẻ mặt của ta đầy mong đợi sư huynh, một chút để hòa hoãn không khí, hy vọng có thể nghe câu an ủi từ trong miệng hắn.
Nhưng hắn còn khó hơn cả ta.
“Dao Đài, Bất Chu Sơn chỉ có hai người chúng ta.”
“Hả?” Ta không hiểu ý của hắn.
“Nếu Vạn Cương Môn có một ngày nào đó tấn công lên, truyền thừa của sư phụ sẽ không còn.”
Ta cùng với hắn nhau.
“Bà ơi ta cầu xin muội, mau cút đi! Hãy để lại cho Bất Chu Sơn một con đường sống đi! Nếu không sư phụ ở nơi chín suối cũng không thể nhắm mắt!”
Ta méo miệng.
Xì, thật sự không nghĩ là vừa mới ngày đầu tiên trốn về Bất Chu Sơn, sư huynh nhát như chuột của ta đã định đuổi ta đi rồi.
Cũng không trách hắn , khi còn nhỏ hắn bị bọn buôn người trói lại, suýt chút nữa đã bị bán vào sở quán, may mà có sư phụ cứu hắn.
Chính vì thế hắn vô cùng sợ hãi đối với thế giới bên ngoài, chỉ cần không phải ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa.
Giống như lão đạo sĩ thanh tu ở đạo quan.
Hiện giờ ta lại có thù oán với Thương Quan thế này, Bất Chu Sơn nhất định sẽ tràn ngập nguy cơ.
Vạn Cương Môn là môn phái lớn nhất Miêu Cương, các đệ tử trong môn phái hành tẩu giang hồ đều tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo, có cổ độc bên người, rất là khó chơi.
Trong số đó thì thiếu chủ của Vạn Cương Môn lại xứng đáng là thủ lĩnh trong số các thanh niên cùng thế hệ của môn phái, võ nghệ cao cường, cổ thuật xuất chúng.
Ôi, phải thế nào bây giờ.
Ta còn có một việc không dám với sư huynh, chỉ sợ ra sẽ dọa cho hắn ngất xỉu.
Ta đã lột quần áo của Thương Quan, còn đá hắn xuống sông. Đó là sau khi ta ăn sâu của Thương Quan, năm thứ hai chạy trốn ngàn dặm.
Trên đường đi ta thấy một quán ăn, bà chủ ủ rượu cực kỳ ngon, mùi hương bay mười dặm, điều này đối với ta là vô cùng hấp dẫn.
Cuộc đời này nếu không có rượu ngon thì sống để gì!
Phong cảnh tuyệt đẹp, nếu mà có mỹ nhân tiếp khách, không còn ưu phiền của thế tục, như có thể là thiên đường giữa nhân gian.
Đúng lúc ta uống thỏa thích, bàn đối diện có một nam tử mặc áo đen ngồi xuống, hắn mang mặt nạ, vóc người thẳng tắp, vai rộng eo nhỏ.
Thật là cảnh đẹp ý vui.
Đôi mắt ta chằm chằm về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới, vô cùng càn quấy.
“Cô nương đủ chưa?”
Giọng rất quen thuộc.
Trong đầu ta giống như bị thiết chùy đập mạnh một cái.
Không xong rồi!
Vì sao Thương Quan lại ở đây! Lúc này rượu đã tỉnh quá nửa.
A, thiên hạ còn rất nhiều rượu ngon, ta không muốn chết ở đây đâu!
Vì mạng sống, ta bỗng nhiên đứng dậy, kêu lên một tiếng buồn thê lương, khiến cho tất cả người ở quán ăn này đều bị hấp dẫn, về phía chúng ta.
Ta nhào vào người Thương Quan, thiếu chút nữa khiến cho hắn và cả chiếc ghế đang ngồi cũng đổ xuống.
Sự việc xảy ra bất ngờ, hắn không tránh thoát.
Ta đỏ mắt, lớn tiếng lên án, huyết lệ đổ xuống: “Tướng công!”
Cơ thể hắn chấn , chuẩn bị lấy ra từ vạt áo một đồ vật gì đó, ta cảm thấy không ổn, xé vạt áo của hắn ra trước, các loại bình nhỏ rải rác rơi xuống, lại kêu to:
“Ngươi là một kẻ phản bội, trong nhà mình có dâu mới mà lại ra ngoài lêu lổng cùng hồ ly tinh.”
Ta vừa kêu vừa lôi kéo quần áo của hắn, còn dùng nắm tay hắn, giống như một người phụ nữ đáng thương lại điên cuồng.
Trước ngực hắn đã hoàn toàn lộ ra ngoài, nếu trong tay ta cầm kiếm thì hắn cũng không khó lắm.
“Ngươi!”
Xuyên thấu qua mặt nạ, ta thấy ánh mắt của hắn là sự bối rối, lại cuồn cuộn sát khí.
Ha ha, ta thật đúng là không phải là dễ bị dọa đâu.
“Ta muốn xem, hồ ly tinh tới từ Nam Cương để lại dấu vết gì trên người ngươi!”
Tiếng khóc lóc của ta vang vọng toàn bộ tiệm rượu.
Ta đang uy hiếp hắn, nếu hắn ta ở chỗ này, ta đảm bảo là trước khi ta tắt thở sẽ với tất cả mọi người thân phận của hắn.
Thanh danh của Vạn Cương Môn trong giang hồ vốn không tốt, nếu người của môn phái này lại công nhiên người bên ngoài, thì đó chính là hành vi của Ma giáo, ai cũng có thể .
“Được! Nhìn xem, xem, dấu vết mà hồ ly tinh này lưu lại rõ ràng như thế!”
“Tướng công, ngươi còn dám chống chế sao? Hả?
Lúc trước khi hắn đuổi ta, lại bị ta chém một đao vào trước ngực, lúc này chỉ còn một vệt đỏ nhàn nhạt, đúng là rất giống với dấu vết do nữ nhân cào lên.
Từng câu từng chữ của ta đều là máu và nước mắt, giống như vô cùng ấm ức tổn thương.
Khách của quán ăn hắn cũng thay đổi, vô cùng khinh thường.
Thương Quan không thể nhịn nữa, muốn rút kiếm ra đâm chết ta, mà ta lại dùng toàn lực bắt lấy chuôi kiếm của hắn, đốt ngón tay cũng tím xanh, sắc mặt tái nhợt, ta đã sử dụng mười phần nội lực.
“Nếu tướng công bất nghĩa, thiếp thân cũng không muốn sống nữa!”
Ta một cách điên cuồng, nước mắt thấm ướt quần áo
“Hay là cùng tướng công đồng quy vô tận!”
Ta mang theo hắn đâm ra ngoài cửa sổ, giấu giếm đánh cho hắn một chưởng lên ngực.
Khi sắp rơi xuống nước, ta lại mượn lực trên người hắn mà giẫm xuống, may mắn là khinh công của ta không tệ lắm, có thể bay trở lại bờ.
Mà Thương Quan lại bị ta đá xuống sông rồi!
Ta vội vàng chạy trốn.
Chỉ còn lại khách khứa trong tửu lầu nhau, cùng với thiếu chủ Vạn Cương Môn đang ở trong nước tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Ai bảo hắn chỉ vì một chén sâu đã đuổi ta đến như ?
Tuy ta không đánh lại hắn, khả năng chạy trốn không hề tầm thường. Từ khi còn nhỏ sư phụ đã từng dạy dỗ, cuộc đời này, đồ vật quý trọng nhất là rượu cùng tính mạng, ngoài hai thứ đó ra tất cả đều là hư vọng.
Sau đó lão nhân gia người cưỡi hạc về tây, chỉ còn lại một Quần Ngọc tham sống sợ chết, và một Dao đài rượu phát điên.
Cho nên đối với ta, thể diện có là cái gì đâu!
Hơn nữa, Thương Quan còn không biết ta là ai.
Bạn thấy sao?