Nữ thần trường Thẩm Phi từng cố theo đuổi Cố Kinh Xuyên không thành, trong cơn tức giận đã đồng ý lời tỏ của Chu Độ.
Chu Độ sợ Cố Kinh Xuyên tức giận, nhiều lần lôi Giang Vãn Vãn ra bia đỡ đạn.
Anh ta ép Giang Vãn Vãn đến những buổi tụ tập của họ, rồi bỏ mặc ngồi đó chịu trận một mình.
Vừa đến gần cửa lớp, Chu Độ đã giơ tay chặn tôi lại.
“Vãn Vãn, tốt nhất là cậu tránh xa Cố Kinh Xuyên ra. Anh ta không phải người mà cậu có thể với tới.”
Nhìn gương mặt đáng ghét của ta, dạ dày tôi như lộn ngược:
“Hồi trước không phải chính liên tục đẩy tôi về phía ta sao? Tôi không xứng với Cố Kinh Xuyên, có xứng với Thẩm Phi không?”
Mặt Chu Độ lập tức sa sầm:
“Giang Vãn Vãn, tôi khuyên cậu đừng không biết điều.”
Tôi vòng qua người ta:
“Anh nên dành thời gian mà dỗ công chúa nhà mình đi.”
Chu Độ, không phải rất thích kẻ hầu hạ sao?
Tôi sẽ cho hầu hạ cho đã!
5
Tôi lấy từ cặp sách của Giang Vãn Vãn một cây kẹo mút vị sữa.
Xé vỏ rồi cho vào miệng, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng.
Ánh mắt tôi dừng lại trên trang sách giáo khoa.
Giang Vãn Vãn, tôi nhất định sẽ giúp cậu hoàn thành ước mơ.
Buổi chiều tan học, vừa ra khỏi cổng trường, tôi nhận ra mình bị theo dõi.
Tôi cố ý dẫn họ vào một con hẻm.
Khi đến chỗ không người, họ cũng không che giấu nữa.
Tôi đặt cặp sách xuống:
“Nói đi, ai sai các người đến đây?”
“Em à, giang hồ có quy tắc, không bán đứng khách hàng.”
“Được thôi, tôi đánh cho đến khi các người chịu mở miệng. Dù sao cũng lâu rồi tôi chưa hoạt tay chân.”
Tôi chụp lấy cánh tay của tên đại ca xăm hình, đạp mạnh vào bụng hắn một cú.
Sau đó, tôi nhanh gọn dùng một cú quật vai, ném hắn xuống đất.
Tôi ngẩng lên đám lâu :
“Đừng chùn bước chứ, lên hết đi. Chị đây hôm nay rảnh, miễn phí dạy các người cách người.”
Tung cước, xoay chân, móc hàm. Cú nào cũng trúng, đòn nào cũng mạnh.
Chỉ vài hiệp, cả bọn đều nằm gục dưới đất.
Tôi nửa quỳ xuống, túm cổ áo tên đại ca xăm hình, giơ nắm lên:
“Tôi cho thêm một cơ hội. Nói hay không?”
Hắn run rẩy cầu xin:
“Tôi ! Là Hứa Miêu Miêu sai bọn tôi .”
Tôi buông tay, đi về phía cặp sách, lấy điện thoại ra.
“Các người lặp lại lần nữa đi. Tôi trí nhớ không tốt, cần ghi âm lại.”
Với khuôn mặt bầm dập, họ kể lại toàn bộ hành phạm tội.
“Hứa Miêu Miêu giao dịch với các người, có để lại bằng chứng gì không? Nhỡ ta lật ngược đổ lỗi cho tôi thì sao?”
Sau khi tôi “nhắc nhở” đầy thiện chí, họ ngoan ngoãn giao hết ảnh chụp màn hình tin nhắn và ghi âm.
Tôi đeo cặp lên lưng, quay lại đứng trước tên đại ca xăm hình.
Hắn ôm mặt, lùi lại sợ hãi:
“Tổ tông, những gì cần chúng tôi đã hết. Nếu chưa yên tâm, chúng tôi sẵn sàng nhân chứng cho .”
Tôi chớp mắt, ngây thơ vô , vỗ vai hắn:
“Yên tâm đi, tôi là học sinh ngoan mà. Nhưng gần đây tôi hơi thiếu tiền tiêu vặt, có thể mời tôi một cây kem không?”
Tên đại ca xăm hình rơi nước mắt, chuyển hết số tiền trong ví điện tử cho tôi.
6
Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt của Cố Kinh Xuyên.
“Cậu đúng là chẳng biết gì về việc hùng cứu mỹ nhân cả.”
Anh ta tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén:
“Cô không phải Giang Vãn Vãn.”
Tôi bật hỏi lại:
“Tôi không phải Giang Vãn Vãn, tôi là ai?”
Cố Kinh Xuyên khẳng định:
“Tôi không biết là ai, chắc chắn không phải là ấy.”
“Anh đúng, Giang Vãn Vãn trước kia đã chết rồi. Giờ tôi là Nữu Hỗ Lộc Giang Vãn Vãn.”
Tôi chỉ vào xe ta, đổi chủ đề:
“Hôm nay chở tôi chưa?”
Tôi ôm lấy eo Cố Kinh Xuyên, suy nghĩ dần trôi xa.
Đứng trước cửa nhà, tôi nghiêng đầu trêu ta:
“Bây giờ vẫn nghĩ tôi là ngoan à?”
Cố Kinh Xuyên không trả lời, chỉ vặn ga rồi phóng xe đi thẳng.
Về đến nhà, mẹ tôi – người phụ nữ luôn chăm chút nhan sắc kỹ càng – đang ngồi trên sofa nhâm nhi trà.
“Vãn Vãn, mẹ đã bảo con đừng giao du với mấy người không ra gì.”
Tôi cúi xuống thay giày, không buồn đáp lại.
“Giang Vãn Vãn, mới một tháng không gặp, con vứt hết giáo dưỡng đi đâu rồi?”
“Là Chu Độ với mẹ à?”
“Tiểu Độ chỉ là lo lắng cho con thôi.”
“Ồ, mẹ nhớ cảm ơn ta giúp con nhé.”
Tôi đeo cặp sách, bước lên lầu.
“Giang Vãn Vãn, mẹ còn chưa xong, con đứng lại cho mẹ!”
Tựa vào cửa thang máy, tôi ngáp dài:
“Được thôi, mẹ đi, con nghe đây.”
Bà đứng bật dậy, chỉ tay vào tôi, quên hết hình tượng:
“Giang Vãn Vãn, ý thái độ của con. Mẹ là mẹ của con!”
“Mẹ? Ngoài việc sinh ra con, mẹ đã gì cho con chưa? Mẹ biết con thích ăn gì không? Mẹ đã từng quan tâm xem con có hạnh phúc không?”
Bà tức đến mức cả người run rẩy:
“Thật không ngờ mẹ lại nuôi một đứa ăn cháo đá bát như con.”
“Ăn cháo đá bát? Con chẳng qua chỉ là công cụ để mẹ giữ vững vị trí phu nhân nhà họ Giang thôi mà.”
Nhìn thẳng vào mặt bà, tôi giúp Giang Vãn Vãn ra câu hỏi bị đè nén bấy lâu:
“Nếu mẹ không mong chờ sự ra đời của con, thì tại sao lại sinh con ra gì?”
Giang Vãn Vãn, một tội nghiệp đúng nghĩa.
Cha không thương, mẹ không .
Bố mẹ bị buộc ràng bởi cuộc hôn nhân sắp đặt vì lợi ích gia tộc.
Mẹ chỉ muốn phu nhân nhà họ Giang, tận hưởng cuộc sống xa hoa.
Cha ngoại , nuôi người khác bên ngoài.
Là tiểu thư nhà họ Giang, bị ép học đủ thứ mình không thích, sống như một con búp bê không có tâm hồn.
Trúc mã Chu Độ thì chẳng ra gì, chỉ dùng công cụ để thể hiện sự vượt trội.
Hứa Miêu Miêu, vì thầm Chu Độ không đáp lại, lại đem tất cả sự ghen ghét trút lên Giang Vãn Vãn.
7
Tôi ném chứng cứ xuống trước mặt Hứa Miêu Miêu.
“Giang Vãn Vãn, định gì?”
“Đương nhiên là trả thù rồi, chẳng lẽ không rõ à?”
Hứa Miêu Miêu siết chặt nắm :
“Tôi cho biết, đừng tưởng thế này mà tôi sẽ sợ .”
Nhìn khuôn mặt tức giận đến phát điên của ta, tôi nhếch mép:
“Cô sợ hay không không quan trọng, những thứ trong tay tôi đủ để khiến bị đuổi về nhà.”
“Giang Vãn Vãn, nếu dám nộp thứ đó cho giáo viên, tôi sẽ không để yên cho .”
Tôi vỗ ngực, nhạt:
“Thật không? Tôi sợ quá cơ.”
Với những kẻ xấu xa không biết hối cải như ta, chỉ có cách để họ sống trong nỗi sợ hãi không hồi kết.
Trên đường về, tôi cờ đi ngang qua lớp của Cố Kinh Xuyên.
Thái tử gia đang gục đầu trên bàn ngủ say.
Chân tôi khẽ rẽ hướng, bước vào lớp.
Trên bàn Cố Kinh Xuyên có một chiếc máy chơi game kiểu cũ, loại mà tôi thường chơi hồi trung học.
Như bị thôi thúc, tôi đưa tay ra.
Cả lớp mở to mắt kinh ngạc, hoảng hốt lên tiếng ngăn cản:
“Đừng vào! Bỏ xuống ngay!”
Vừa xong, họ vội bịt miệng, lén Cố Kinh Xuyên.
Tay tôi lỡ bấm nhầm nút khởi .
Màn hình hiển thị: Trò chơi bắt đầu.
Giọng Cố Kinh Xuyên trầm thấp, khàn khàn:
“Tôi đã rồi, đừng tùy tiện vào đồ của tôi.”
Anh ta nhíu mày, ánh mắt đen thẳm như vực sâu không đáy, giữa chân mày còn toát ra vẻ lạnh lùng.
“Xin lỗi, thật sự là tôi chỉ lỡ tay thôi, tin không?”
Cố Kinh Xuyên mím môi, lặng lẽ tôi.
“Ồ, là không tin rồi.”
Tự hỏi tự trả lời xong, tôi im lặng đặt lại máy chơi game vào chỗ cũ.
“Chỉ mới đến màn 52 thôi, cố gắng lên nhé.”
Mặt Cố Kinh Xuyên lập tức đen kịt, ta cầm máy chơi game nhét vào tay tôi.
“Được, Giang Vãn Vãn, chơi thử đi.”
Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ta, tôi bắt đầu điều khiển.
【Trò chơi vượt qua】
【Trò chơi vượt qua】
【Trò chơi vượt qua】
…
“Không phải chứ, Xuyên chơi cả mấy ngày mà chưa qua mà? Hôm qua còn bực tới mức muốn đập luôn cái máy mà.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi…”
Tôi liếc Cố Kinh Xuyên, rồi lặng lẽ đặt máy chơi game lại trước mặt ta.
Anh ta nghiến răng, quay đầu đi với vẻ kiêu ngạo.
Sau một hồi im lặng, Cố Kinh Xuyên không cam tâm, lại cầm máy chơi game lên.
【Trò chơi kết thúc】
【Trò chơi kết thúc】
【Trò chơi kết thúc】
…
Mọi người xung quanh cố gắng nén , ai nấy đều trông như sắp nổ tung.
Nhìn cách điều khiển quen thuộc của Cố Kinh Xuyên, tôi đột nhiên trầm ngâm.
“Ai dạy chơi kiểu đó ?”
Anh ta cáu kỉnh đáp:
“Mẹ tôi.”
“Mẹ tên gì?”
“Tần Duệ.”
Tôi rút điện thoại ra:
“Anh có thể gửi cho tôi WeChat của mẹ không?”
Cố Kinh Xuyên tôi đầy nghi hoặc:
“Giang Vãn Vãn, cách xin WeChat người khác tầm thường thật đấy.”
Tôi lập tức giải thích:
“Nếu không yên tâm, sau khi tôi thêm mẹ xong, tôi có thể xóa ngay .”
Có người không nhịn bật thành tiếng.
Bạn thấy sao?