Trúc mã cướp mất thanh mai của Thái tử gia trong giới kinh thành.
Để bù lại góc tường, ta đẩy tôi ra bia đỡ đạn.
Thái tử gia vừa ngông vừa ngạo, liếc tôi một cái rồi nhạt:
“Ông đây không thích mấy ngoan đâu.”
Tôi bình tĩnh ăn hết cây kẹo mút hương sữa, sau đó quật ta ngã xuống đất:
“Trùng hợp ghê, tôi cũng không thích mấy thằng chẳng ra gì.”
1
20 năm sau khi chết, tôi trọng sinh.
Tôi trọng sinh vào cơ thể một .
Cô trong gương nhợt nhạt, môi cũng trắng bệch.
Trên bàn còn có một cuốn sổ dày cộp.
Tôi vừa định mở ra xem thì cửa phòng bị đẩy mạnh.
“Giang Vãn Vãn, xong chưa đấy?”
Một cậu trai nhíu mày, giọng đầy thiếu kiên nhẫn.
Nhìn khuôn mặt xa lạ này, ký ức không thuộc về tôi bỗng tràn vào.
Anh ta tên là Chu Độ, trúc mã của tôi.
“Mau lên, tôi chỉ chờ thêm mười phút nữa thôi.”
Nói xong, ta đóng cửa cái rầm.
Trong phòng bao toàn mùi hôi của xì gà và whiskey.
Chu Độ đẩy tôi một cái, thì thầm bên tai:
“Người mặc áo đen ngồi giữa là Cố Kinh Xuyên, lát nữa ngồi cạnh ta, nhớ năng ngọt ngào vào.”
Cố Kinh Xuyên vắt chân chữ ngũ, trên tai đeo khuyên đen, vẻ ngoài vừa ngông vừa bất cần.
Chu Độ thấy tôi không phản ứng, lập tức cao giọng:
“Nghe rõ chưa?”
Tôi qua loa gật đầu.
Ngồi vào chỗ, tôi cầm caramel pudding lên ăn từng chút một.
Đang đói nên ăn cũng ngon.
Không hiểu sao, câu chuyện bỗng chuyển sang tôi.
“Chu thiếu gia dẫn thanh mai của mình tới đây gì ?”
Tay tôi đang cầm bánh khựng lại.
“Hay là định bù góc tường cho Xuyên?”
Ánh mắt đầy ý xấu lướt qua trong ánh đèn mờ mờ.
Có người bật khẩy:
“Anh ta muốn thì cũng phải xem Xuyên có thèm không đã.”
Nụ trên mặt Chu Độ cứng lại.
Ý đồ không đáng mặt bị người ta vạch trần không chút thương xót.
Cố Kinh Xuyên liếc tôi một cái, thản nhiên :
“Không thấy hứng thú.”
Nụ trên môi ta vừa ngông cuồng vừa hoang dại:
“Ông đây không thích mấy ngoan đâu.”
Tan tiệc, Chu Độ bỏ tôi lại một mình.
Tôi đứng trước cửa câu lạc bộ, ngơ ngác dòng xe tấp nập.
20 năm xa rời cuộc sống, tôi thấy bối rối.
Tôi vẫn chưa kịp học cách hòa nhập lại với thế giới này.
Nhân viên câu lạc bộ dắt xe máy của Cố Kinh Xuyên ra cửa.
Tôi bước tới, kéo nhẹ góc áo ta.
Cố Kinh Xuyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chút khó chịu:
“Cô muốn gì?”
“Anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
Anh ta hất tay tôi ra, lạnh lùng từ chối:
“Không.”
“Anh vừa uống rượu, giờ mà lái xe thì tính là vi phạm, tôi thì không uống.”
Cố Kinh Xuyên chống tay lên xe, tôi bằng ánh mắt đầy thú vị.
“Rồi sao?”
Tôi thẳng vào mắt ta:
“Tôi có thể chở .”
“Chở tôi? Cô có bằng lái không?”
Tôi chợt nhớ ra, bây giờ tôi là Giang Vãn Vãn.
Cố Kinh Xuyên ghé sát mặt tôi, một cách đầy ác ý:
“Tôi không ăn cái trò này của đâu, hơn nữa vừa nãy tôi chỉ uống nước ép thôi.”
Nói xong, ta đội mũ bảo hiểm, vặn ga và khởi cơ.
“Vút” một tiếng, xe phóng thẳng qua người tôi.
Thứ còn lại chỉ là mùi khói xe.
2
Thứ Hai, tôi quay lại trường học.
Vừa bước vào cửa lớp, tôi đã cảm nhận bầu không khí có chút kỳ lạ.
Quả nhiên, bàn học của tôi bị ai đó bày bừa lung tung, trong ngăn kéo còn có một con chuột chết.
Tôi không giống Giang Vãn Vãn, không chọn cách im lặng chịu đựng và nuốt nỗi ấm ức vào bụng.
Ngược lại, tôi xách con chuột chết, bước thẳng đến chỗ thủ phạm.
Hứa Miêu Miêu đang vừa nghêu ngao hát vừa trang điểm.
Tôi giơ chân đạp đổ bàn học của ta, buông tay, ném con chuột chết lên bàn.
Cô ta nhảy dựng lên, hét toáng lên:
“Giang Vãn Vãn, cái gì ?”
Tôi nhạt:
“Tôi chỉ trả đồ lại cho thôi.”
Gương mặt Hứa Miêu Miêu bắt đầu méo mó:
“Trả cho tôi? Giang Vãn Vãn, có bằng chứng gì mà dám vu khống tôi?”
“Cô có hay không, trong lòng tự biết rõ.”
Cô ta khẩy, đầy thách thức:
“Vậy cứ hỏi mọi người xem, có ai thấy tôi không?”
Cả lớp cúi đầu, ánh mắt né tránh.
Nhớ lại nhật ký của Giang Vãn Vãn, tôi chỉ thấy xót xa.
“Giang Vãn Vãn, tôi ra lệnh cho lập tức xin lỗi ngay!”
“Xin lỗi? Cô xứng sao?”
“Nếu không xin lỗi, chúng ta đi tìm giáo viên.”
Rõ ràng là kẻ bắt nạt, mà thái độ lại hống hách như thế.
Chu Độ bước tới, giữ lấy cánh tay tôi:
“Giang Vãn Vãn, mau xin lỗi đi.”
Hứa Miêu Miêu tôi, ánh mắt vừa u ám vừa cay độc.
Tôi khó chịu gạt tay ta ra.
“Được thôi, tôi cũng đang muốn đi tìm giáo viên để xem camera đây.”
Sau khi xem camera, Hứa Miêu Miêu đỏ bừng mặt đứng tại chỗ.
Tôi nhướn mày:
“ học Hứa, ai đúng ai sai giờ đã rõ ràng chưa?”
Dưới sức ép của giáo viên, ta miễn cưỡng mở miệng:
“Xin lỗi.”
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của .”
“Giang Vãn Vãn, đừng quá đáng! Tôi chỉ ném một con chuột chết thôi mà.”
“Cô nghĩ chỉ ném một con chuột chết thôi sao? Cô bao nhiêu chuyện rồi, chẳng qua không ngờ hôm nay tôi dám đứng lên, nên mới dám hung hăng thế này.”
Dưới sự hòa giải của giám thị, Hứa Miêu Miêu bị viết kiểm điểm và phải đọc trước toàn trường.
Cô ta ghé sát tai tôi, giọng nhỏ đầy căm hận:
“Giang Vãn Vãn, cứ đợi đấy.”
“Vừa hay, chuyện cũ của chúng ta tôi còn chưa tính sổ xong đâu.”
3
Buổi trưa, tôi xuống căn tin ăn cơm.
Một nhóm nam sinh lấc cấc chặn trước mặt tôi, ánh mắt vừa trêu chọc vừa đồi bại.
“Ồ, đây chẳng phải học Giang của chúng ta sao?”
“Hôm nay đi ăn một mình hả? Thầy Trần không đi với à?”
“Thầy Trần già như thế thì có gì hay, xem bao nhiêu tiền một đêm? Nhìn mặt bọn chút, có chiết khấu không?”
Tên tóc vàng dẫn đầu nhếch mép , vừa vừa vươn tay về phía tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay hắn, bẻ mạnh ra sau, rồi tung một cú đá vào đầu gối hắn.
Hắn vùng vẫy chống cự.
Tôi bẻ ngược cánh tay hắn ra sau, lùi lại đứng phía sau lưng hắn, rồi tung thêm một cú đá vào sau đầu gối.
Bốn tên còn lại nhau, chần chừ không biết có nên lao tới.
Tôi thản nhiên :
“Nếu các người dám xông lên, tôi không ngại tặng thêm cho hắn vài cú nữa.”
Tên tóc vàng bị đè xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Tôi móc điện thoại ra, chụp vài bức ảnh cận cảnh rõ nét, rồi bấm gọi 110.
“Alo, cảnh sát, cháu muốn báo án. Thầy Trần của trường Quốc Tế có hành vi quấy rối cháu. Hiện tại có 5 nhân chứng sẵn sàng ra mặt chứng.”
Nói xong, bọn chúng lập tức hoảng hốt quay đầu định bỏ chạy.
“Tôi đã chụp ảnh rồi, các người nghĩ mình chạy thoát sao?”
Bọn chúng gượng, lên tiếng cầu xin:
“Này, học Giang Vãn Vãn, bọn tôi vừa rồi chỉ thôi, mau gọi điện thoại bảo cảnh sát đừng đến, đây chỉ là hiểu lầm mà.”
“Chuyện này không phải thứ để đem ra đâu. Các người tốt bụng thế này, chắc chắn sẽ vui vẻ chứng giúp tôi, đúng không? Chỉ cần sự thật, cảnh sát sẽ bảo vệ chúng ta.”
Trong văn phòng hiệu trưởng, mặt thầy Trần đen như than, khó chịu không thốt nên lời.
Năm tên kia cúi đầu, không dám thở mạnh.
Thầy Trần bắt đầu giãy giụa, nước mắt nước mũi tuôn rơi, lớn tiếng cầu hiệu trưởng đòi lại công bằng cho mình.
Ông ta gào lên:
“Tuổi già của tôi bị mấy đứa nhãi này hoại! Tôi đã gì sai mà chúng lại trả thù tôi thế này?”
Gia đình của bọn chúng bị triệu tập, cả năm đứa đều bị buộc thôi học, phải về nhà chịu giáo dục lại.
Một bà mẹ quỳ xuống van xin tôi, cầu xin tha thứ cho con trai bà.
Tôi vờ lau nước mắt:
“Hiệu trưởng cũng chỉ sợ nếu lần này không xử lý nghiêm, lần sau sẽ không chỉ có 5 học sinh phát ngôn bừa bãi nữa. Nếu chuyện này lan truyền trên mạng, người ta sẽ đánh giá như thế nào về chất lượng giáo dục của trường chúng ta? Còn thầy Trần, về nhà rồi ông sẽ giải thích thế nào với vợ?”
Hiệu trưởng trầm ngâm, gương mặt càng lúc càng nặng nề, còn thầy Trần thì khóc lóc thảm thiết hơn.
4
Trong góc văn phòng, Cố Kinh Xuyên đang bị đứng, hoàn toàn chứng kiến màn kịch này.
“Cùng đi ăn trưa không?”
Ánh mắt của Cố Kinh Xuyên ánh lên một tia u ám.
Vừa bước vào căng tin, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chúng tôi.
Cố Kinh Xuyên từ tốn gắp từng sợi dưa leo trong bát ra ngoài.
Anh ta không thích ăn dưa leo.
Nhìn tác của ta, tôi không khỏi nhớ đến một người cũ.
Không biết giờ ấy thế nào.
Nếu ấy kết hôn sinh con, thì đứa trẻ cũng phải bằng tuổi Cố Kinh Xuyên rồi.
“Trẻ con mà kén ăn thế.”
Cố Kinh Xuyên đặt đũa xuống:
“Giang Vãn Vãn, tôi nhắc nhé, chúng ta bằng tuổi nhau.”
Tôi liếc thấy hai bóng dáng đáng ghét đang tiến lại gần.
Tôi rút khăn giấy, cúi người, đến gần Cố Kinh Xuyên và lau miệng cho ta.
Anh ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở Chu Độ và Thẩm Phi đang đứng không xa.
Cố Kinh Xuyên chằm chằm vào tôi, nhíu mày:
“Cô đang lợi dụng tôi.”
Tôi thản nhiên thừa nhận:
“Đúng thế. Sao nào, Thái tử gia tiếc thanh mai trúc mã nhà mình à?”
Anh ta nghiêng người, giữ khoảng cách với tôi:
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm Phi dậm chân, trừng mắt tôi rồi hậm hực bỏ đi.
Chu Độ thấy mình giận dữ, lập tức chạy theo.
Tôi quay lại chỗ ngồi, vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
“Không sợ ta tìm cách trả thù à?”
Tôi nhạt:
“Sợ gì, chỉ sợ ta không dám.”
Ai cũng biết Chu Độ là “chó săn” của Thẩm Phi.
Dù ta có lạnh lùng hay mỉa mai, ta vẫn kiên nhẫn chịu đựng, không dám phàn nàn.
Bạn thấy sao?