Cô Nàng Bất Tử – Chương 4

10

Người dẫn chương trình sau đó hỏi: “Vậy có ấn tượng với vị khách mời nào của chúng tôi không?”

Chu Vọng Thần dừng một chút, sau đó quay đầu ta: “Cô Kỷ, ấy để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất, nhất là bài phát biểu vừa rồi, rất thú vị.”

[Kỷ Thời Vãn vừa những lời ngạo mạn như , Thái tử có ấn tượng sâu sắc với ta là chuyện bình thường!]

[Chu thiếu gia chắc chắn đang cảnh cáo ta đừng nhảm nữa. Cuối cùng cũng đến phiên ta gánh chịu ngọn lửa hận thù.]

[Chu thiếu gia lại bắt đầu à? Xử lí ta đi!]

Nhưng rồi tôi :

“Xin lỗi mọi người, tôi phải đi vệ sinh một lát.”

[Thật buồn khi Kỷ Thời Vãn phải dùng đến việc đi vệ sinh để thoát thân.]

[Cứu với, đây chính là dọa, dọa đến sợ buồn tè trong truyền thuyết à?]

Nhưng lúc này, Chu Vọng Thần cũng đứng lên:

“Xin lỗi, tôi cũng cần sử dụng nhà vệ sinh.”

[Nhìn đi, mọi người đi, cuối cùng Chu Vọng Thần cũng tìm ta tính sổ rồi sao? Quay phim đâu? Nhanh nhanh ghi lại hiện trường đi!]

[Em trốn thì đuổi, tất cả đều không thể bay!]

[hhhh, lầu trên đang cái gì ?]

[Mẹ ơi, để con lớn mật đoán thử nhé, có phải Chu thiếu định mặc vest quỳ gối cho một mình chị Kỷ xem không? (liếm màn hình) (liếm màn hình) (liếm màn hình)]

[Đoán xem, trai của chị Kỷ có phải là Chu Vọng Thần không? Nếu không thì có gì mà fan chúng ta không xem đến mức phải vào phòng riêng như chứ?]

[Lầu trên, chết tôi. Thì ra là người hâm mộ Kỷ Thời Vãn. Trước kia tôi chỉ nghĩ Kỷ Thời Vãn có suy nghĩ bất thường thôi giờ không ngờ người hâm mộ của ta cũng . . .]

11

Bên trong nhà vệ sinh, tôi đang tô lại son và rửa tay.

Vừa bước ra ngoài, tôi thấy tin nhắn mà người đại diện đã gửi cho tôi cách đây một giờ:

[Người đàn ông của em đã gọi cho chị cả tám trăm lần để hỏi xem em đang ở đâu!]

[Người đàn ông em muốn đến dự một chương trình tạp kĩ để tìm em này!]

[Anh ấy thực sự đã nhờ người sắp xếp cho ấy đến dự. Người đàn ông thuộc phái hành , có năng lực lại đang đương thực sự tuyệt vời. Hãy chuẩn bị tinh thần nhé!]

[Nhân tiện, nếu có video mặc vest quỳ gối xin lỗi thì em có thể gửi cho chị trước một bản không?]

Tôi đang định trả lời lại thì cảm thấy có một lực kéo tôi lại.

Khi tôi kịp phản ứng thì lưng đã dán với nền gạch lạnh lẽo.

Tôi Chu Vọng Thần kéo vào phòng khách bên cạnh.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay tôi và xoa mu bàn tay tôi bằng những đầu ngón tay ấm áp.

“Tại sao em không trả lời tin nhắn của ?”

“Đang ghi hình chương trình, em không có thời gian điện thoại.”

Anh liếc chiếc điện thoại trong tay tôi.

“Vậy em cầm điện thoại gì?”

Tôi im lặng nửa giây: “Anh quản em à!”

“Em , đừng giận mà” Anh ấy thì thầm vào tai tôi: “Khi em quay xong chương trình, quỳ gối xin lỗi em lần nữa không?”

Vẻ mặt khó chịu của tôi đã bớt đi đôi chút.

“Mặc bộ vest em thích nhất quỳ gối nhé?”

Nếu bây giờ không phải là đang ở bên ngoài, có lẽ ấy đã nắm lấy tay tôi và đặt chúng lên cơ bụng của ấy.

Chiêu này luôn này luôn có tác dụng.

“Anh……”

Tôi thì muốn chuyện ấy đã ngăn tôi lại bằng một nụ hôn.

Những đốt ngón tay lạnh ngắt của ấy nhẹ nhàng đặt vào gáy tôi, ấy không buông tôi ra cho đến khi tôi thở hổn hển.

Tôi nắm lấy bờ vai rộng, trừng mắt ấy: “Em có là thư thứ cho sao? Ai cho hôn em thế?”

Anh ấy tỏ ra ngang ngược giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng: “Giận là việc của giận, hôn là việc của hôn, hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau?”

Nếu không phải là còn đang ghi hình thì tôi thực sự muốn tát ấy một cái.

Mới tô lại son giờ lại tèm lem hết cả.

Lại phải tô tiếp lần thứ hai.

“Chúng ta hòa hay không còn phải phụ thuộc vào biểu hiện tiếp theo của ” tôi kéo cà vạt của ấy, quấn quanh đầu ngón tay rồi nới lỏng ra: “Nhưng vừa rồi, em khá hài lòng với biểu hiện của .”

Nói xong tôi quay người trở lại buổi ghi hình.

Trong gương phía sau lưng, thân hình người đàn ông thả lỏng, thẳng tắp, khóe môi khẽ nhếch.

12

Tôi và lần lượt trở lại phòng ghi hình.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào chúng tôi.

Chu Vọng Thần ngồi ở một bên ghế sofa, tôi ngồi ở đầu còn lại, cố ý tránh xa ấy.

[Chú ý đến từng chi tiết, mắt Kỷ Thời Vãn hơi đỏ! Có phải ta mới khóc không?]

[Ra ngoài lâu như , tôi đoán là Chu thiếu gia mắng ta đến phát khóc. Người đàn ông này đúng ác.]

[Thông tin bên lề: Chị Kỷ đeo kính áp tròng trong thời gian dài sẽ bị đỏ mắt. Chị ấy còn lâu mới khóc.]

Sau khi tôi ngồi xuống, Tề Minh Nghiên, người bị Chu Vọng Thần chỉ trích, vẫn có chút tự kỷ, khi thấy tôi, ta đã cao giọng hỏi han “Chị Kỷ, chị không sao chứ?”

Tôi xua tay: “Không, tôi thì có chuyện gì chứ?”

Cô ta liếc về phía Chu Vọng Thần, cảm thấy có chút nghi hoặc và khó hiểu.

[Cười chết mất, Kỷ Thời Vãn vẫn đang rất mạnh miệng.]

[Nghiêm túc mà , nếu trời sập, miệng Kỷ Thời Vãn vẫn không khép .]

[Đừng tin, Nghiên Bảo tốt thế còn bị mắng, loại người như Kỷ Thời Vãn thì nhất định bị mắng rất thảm.]

Lúc này, Tề Minh Nghiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, :

“Đúng rồi, Chị Kỷ, chẳng phải vừa nãy chị muốn thấy Chu mặc vest quỳ gối sao!”

Vừa , vừa quay đầu Chu Vọng Thần: “Anh Chu, nghĩ có hiểu nhầm những lời của ấy không?”

Lạc Vũ cũng dũng cảm thay mặt Tề Minh Nghiên tiếp: “Đúng , Chu thiếu gia, chẳng phải … rất của mình sao? Cô ấy nhất định không chấp nhận việc có người khác muốn mặc vest quỳ gối phải không?”

“Vậy thì…” Chu Vọng Thần cong môi: “Hay là để tôi gọi điện cho của mình xem ấy có để ý lời của Kỷ đây không nhé?”

Toàn bộ hiện trường sôi sục.

[Cứu với! Chơi một vố lớn như thế sao? Chẳng lẽ Chu thiếu gia muốn Kỷ Thời Vãn đích thân xin lỗi mình à? Đủ nam tính, tôi thích!]

[Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! Tôi rất phấn khích! Ahhh! Bạn của Chu thiếu gia là thần thánh phương nào mà có thể cho ấy đến điên dại như thế chứ?]

[Kỳ lạ, tại sao Kỷ Thời Vãn lại không hoảng sợ? Phẩm chất tâm lý của ta tốt .]

[Nếu lát nữa mà Chu thiếu gia ấy để ý, tôi không biết là ta có còn cái lỗi nào để chui không nữa? Woohoo.]

13

Hiển nhiên, Tề Minh Nghiên không thể chờ thêm nữa.

Cô ta cũng nghĩ là trong lúc đi vệ sinh tôi đã bị mắng.

Chỉ là nó không phát sóng trước ống kính, một mình ta bị chỉ trích, ta thực sự cảm thấy không cam lòng.

Dưới ánh đèn sân khấu, Chu Vọng Thần lấy điện thoại di ra.

Anh ấy bấm vào số điện thoại lưu “Vợ”.

Sau đó–

Chuông điện thoại của tôi reo lên.

Đúng, điện thoại của tôi đang đổ chuông.

[Reng, Reng, Reng 0.0]

[? ? ? Bạn thực sự là Kỷ Thời Vãn! ! !]

[Ai đó với tôi rằng đây chỉ là sự trùng hợp thôi đi!]

[Tin Kỷ Thời Vãn là giáo của Chu Vọng Thần có khác nào tin tôi bỗng nhiên thành tỉnh trưởng tỉnh Quảng Đông không?]

Những vị khách xung quanh gần như rớt hàm xuống đất.

Tôi lấy điện thoại ra, tại chỗ cúp máy, bất đắc dĩ ấy: “Được rồi, Chu Vọng Thần, có phải trẻ con không?”

Người đàn ông cong môi : “Đến khi nào em không còn giận thì mới không còn là trẻ con nữa.”

Quai hàm của Tề Minh Nghiên gần như rơi xuống đất.

Sắc mặt của ta trông như thể vừa đổ một bảng màu, đôi môi thì tái nhợt.

Người dẫn chương trình xứng đáng là người cầm trịch, ấy là người đầu tiên phản ứng lại trong khi những người khác còn đang choáng váng:

“Nói cách khác, Chu thiếu gia, quay video đó là cho Kỷ đây?”

“Nếu không phải vì ấy thì tôi còn thế vì ai nữa?”

Chu Vọng Thần nắm lấy tay tôi.

Anh ấy đã muốn điều này từ lâu rồi.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể công khai .

Ánh mắt ấy lạnh lùng hơn một chút: “Sao , ấy muốn tôi mặc vest quỳ gối, mọi người có ý kiến gì à?”

Lúc này mọi người mới để ý rằng mẫu nhẫn trên ngón tay tôi giống hệt hình xăm con bướm xinh đẹp trên cánh tay ấy.

“Không phản đối, không phản đối, không phản đối chút nào.”

“Hahaha! Chỉ là vui một chút thôi mà…”

“Chị Kỷ, tại sao chị lại giấu chúng tôi một chuyện lớn như …” Tề Minh Nghiên toát mồ hôi lạnh, toàn bộ năng lượng kỳ lạ khi chuyện với tôi trước đó đều biến mất.

Tôi mỉm : “Tôi thì liệu có tin không?”

“…”

Làn đạn một lần nữa bùng nổ với tốc độ khủng khiếp.

[Vì , vừa rồi Kỷ Thời Vãn rằng ấy muốn đi vệ sinh, Chu thiếu gia lập tức đuổi theo không phải là để mắng mà là để dỗ dành à? ahhhhhhhhhhhh!]

[Chết tiệt, tên hề lần này thế mà là Tề Minh Nghiên, hahahahaha!]

[Không, buồn nhất phải là mấy cư dân mạng lúc nãy chửi Kỷ Vãn Thời là có suy nghĩ quái đản. Hahaha]

[Không, hài hước nhất phải là người hâm mộ của Tề Minh Nghiên tự mình tẩy não ta và Chu Thái tử là một đôi hoan hỉ oan gia mới đúng! Hahaha, buồn không chịu mà]

[Tôi dám cá là Chu thiếu gia ban nãy tấn công Tề Minh Nghiên là để chút giận cho chị Kỷ.]

[Tôi đã cái quái gì với phu nhân ?]

[Chị Kỷ thế mà ăn vụng sau lưng chúng ta khéo đến thế! Tuyệt vời!]

[Tề Minh Nghiên vừa chị Kỷ thật kỳ lạ. Giờ tôi chỉ muốn hỏi ai là người kỳ quái? Ban nãy ta còn thuyết phục người ta chia tay, chết mất thôi.]

[Tôi thấy xấu hổ thay cho Tề Minh Nghiên và những đứa ngốc hâm mộ bên cạnh ta. Đúng là con hát mẹ khen hay.]

[Tôi yếu ớt hỏi, khi nào thì đến cảnh mặc vest quỳ xuống thế? Tuyệt vời!]

Cho đến tối, Tề Minh Nghiên vẫn im lặng như trứng cút.

Chị em “tốt” Lạc Vũ thì muốn đến thân với tôi.

Nhưng tôi không để ý đến ta.

Khi đám đông chế nhạo ta, thì vẫn có một số người hâm mộ đứng lên bảo vệ ta:

[Cô ấy không biết, ấy đã gì sai sao?]

[Mấy người đang mắng chửi chị ấy có phải là đang yên đương đến điên rồi không? Trong đầu ngoài chuyện đó ra thì không chứa thứ gì khác à?]

[Đã thì cho chót, mọi người có thể mỉa mai ấy. Nhưng không thể phủ nhận Tề Minh Nghiên là người thông minh, hiểu chuyện nhất giới giải trí. Nếu ta không phản bác chuyện này thì chẳng phải là sẽ bị chê hay sao.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...