7
Trong phòng riêng, tôi ngồi đối diện với Tô Thừa, bố tôi ngồi bên cạnh tôi với vẻ mặt căng thẳng.
Chúng tôi im lặng một lúc lâu, không ai gì. Bố tôi không chịu nổi nữa, lên tiếng:
“Hai đứa chắc chưa quen biết nhau lắm nhỉ?
Để bố giới thiệu kỹ cho. Đây là con tôi, Nhị Nha, tên thật là Lục Niệm. Còn đây là thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, Hách Dực.”
Làm sao Hách Dực có thể là Tô Thừa chứ!
Tôi nhíu mày hỏi:
“Anh có phải có một người em sinh đôi bị thất lạc không?”
Nghe , Hách Dực :
“Anh là con một mà.”
Ngay sau đó, ấy tao nhã khoanh chân lại:
“Xin lỗi, hơi quen kiểu này rồi, khó mà sửa .”
Tôi: “……”
Đúng là Tô Thừa rồi.
Bố tôi đứng bên cạnh hào hứng :
“Con bé này, linh tinh cái gì ! Hách Dực đã đổi tên rồi, giờ cậu ấy tên là Tô Thừa.”
Ông mở lời rồi thì mãi không dừng lại.
“Cũng chỉ vì con đó, hồi nhỏ đá cậu ấy một phát vào chỗ hiểm, lên cả trang nhất!”
Bố tôi càng càng hăng:
“Hồi đó cậu ấy đổi tên ngay trong đêm, đổi cả họ luôn.”
Tôi: “?”
Tô Thừa: “!”
Hồi nhỏ, tôi sức khỏe yếu, lại khóc không nổi khi mới sinh ra, bố tôi đặt cho tôi cái tên “Nhị Nha” để dễ nuôi.
Lớn lên một chút, bố cho tôi học Thái quyền.
Tô Thừa cũng , ấy còn yếu hơn tôi, thậm chí còn bị lập và bắt nạt khi học tiểu học.
Cú đá của tôi là do thầy ở trung tâm đào tạo cầu hai chúng tôi đấu với nhau. Nhưng thật không may, cảnh đó lại bị truyền thông đến quay quảng cáo ghi lại và phát tán lên mạng.
Tô Thừa ngay lúc đó đã lăn lộn trên mặt đất, khóc đến đỏ cả mắt.
Video đó lan truyền khắp nơi, bố tôi kể rằng ấy không thể tiếp tục học ở trường nữa nên đã chọn ra nước ngoài.
Nghĩ đến vóc dáng cường tráng của Tô Thừa. Tôi nghĩ: Anh ấy chắc chắn đã rèn luyện rất chăm chỉ ở nước ngoài.
Bố tôi lại mở lời, cố gắng tan sự ngượng ngùng giữa chúng tôi:
“Niệm Niệm, cú đá của con hồi đó đã khiến Hách Dực không còn hứng thú với con nữa!
Ở nước ngoài, cậu ấy không có một nào, lại còn bị ám ảnh sạch sẽ!
Bà nội cậu ấy lo lắng đến nỗi suýt tưởng rằng cậu ấy cũng không thích đàn ông luôn.”
Mặt Tô Thừa đỏ ửng. Anh ấy khoanh chân, trông có vẻ hơi bất an, ấy khẽ ho một tiếng:
“Bác Lục, tất cả chỉ là tin đồn thôi ạ.”
“Đúng đúng, hai đứa bây giờ như hai người một nhà rồi, còn gọi nhau là vợ chồng nữa.”
Bố tôi không kiềm mà thở dài:
“Đúng là số mệnh, vòng đi vòng lại vẫn là hai đứa!”
Bố tôi đúng là có tài mối.
Tối hôm đó, Tô Thừa đề nghị đưa tôi về nhà. Chặng đường dài 500 km, suốt dọc đường, chúng tôi không với nhau một câu nào.
Tôi uống rượu nên đầu óc quay cuồng, dựa vào cửa sổ xe mà không gì.
“Có phải em đang giận không?”
Tô Thừa cẩn thận dò hỏi. Tôi muốn là không, lại cảm thấy buồn nôn.
“Niệm Niệm, không cố ý lừa em đâu.”
Anh ấy vừa lái xe vừa lẩm bẩm:
“Anh cố đến công trường là để quen biết em.”
Anh ấy có nghe thấy mình đang gì không?
Không phải cố ý, mà là cố chứ gì.
“Thực ra những gì bác Lục không phải là tin đồn.”
Thấy tôi im lặng, ấy tiếp tục:
“Thật sự chưa từng ai, và có chút ám ảnh sạch sẽ. Em là người con đầu tiên thích, rất quan tâm đến em.”
“Ọe.”
Tôi thực sự không kiềm , quay đầu lại nôn thẳng vào chỗ hiểm của ấy.
Xe vừa kịp rời khỏi đường cao tốc. Anh ấy cứng đờ tôi:
“Niệm Niệm, em thấy ghê tởm sao?”
“Đúng, tôi hơi ghê tởm.”
Lúc nãy uống bao nhiêu thì bây giờ tôi cảm thấy buồn nôn bấy nhiêu, nôn thêm vài lần nữa.
Khi cảm thấy đỡ hơn, tôi ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt của Tô Thừa đang đẫm lệ. Chưa kịp để khóc, trời đã đổ cơn mưa lớn.
Anh tìm một khách sạn và đặt một phòng, chúng tôi tạm thời ở lại đó.
Tới khách sạn, Tô Thừa mua thuốc và quần mới, sau đó hỏi tôi:
“Niệm Niệm, có thể cởi quần không?”
“Cứ cởi đi.”
Trời ạ, dù bây giờ ấy là thái tử gia của Bắc Kinh, cách chuyện của vẫn dễ hiểu lầm.
Anh ấy cởi quần ngay lập tức. Rồi tôi lại nôn thêm mấy lần nữa.
Tô Thừa với đôi chân trần nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:
“Nếu em không uống thì đừng uống nữa, sau này đừng uống một giọt nào nữa nhé.”
Tôi quay đầu định phàn nàn vài câu, lại thấy chiếc quần đùi của ấy.
Khá là…
to?
“Niệm Niệm, em đang gì ? Em vẫn không thoải mái sao?”
Anh ấy vỗ lưng tôi mạnh hơn:
“Anh có thể gì giúp em không? Hay là để đưa em đến bệnh viện nhé?”
Tôi súc miệng. Tô Thừa vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
“Niệm Niệm, tất cả là lỗi của , em muốn thế nào cũng .”
Ồn ào quá.
Tôi kiễng chân lên và chặn miệng ấy lại. Vừa thả ra, ấy lại :
“Niệm Niệm, em—”
Tôi lại chặn miệng , thế giới bỗng chốc yên tĩnh.
Tôi lại thả ra, và lại :
“Niệm Niệm, thật ra —”
Thôi, chặn lại tiếp đi.
Sau khoảng ba phút, khi tôi định rút lui, Tô Thừa đã nắm lấy sau đầu tôi và sâu thêm nụ hôn.
8
Tôi bị hôn đến mức thiếu oxy. Hai tay tôi loạn xạ giãy giụa, vô vung tay đập trúng chỗ hiểm của ấy.
“Sao em lại đánh nữa?”
Anh thở gấp, khẽ thở dài bên tai tôi:
“Em toàn đánh vào chỗ đó thôi. Lục Niệm, có phải em có ám ảnh gì với chỗ ấy của không?”
Tôi cũng thở hổn hển. Hôn ấy sao mà mệt thế này.
“Không có…”
Tôi hoảng hốt giải thích, hít thở vài hơi định đứng dậy, lại không đứng vững, ngã nhào xuống sàn.
May mà phản xạ của Tô Thừa nhanh hơn. Anh ấy kéo tôi lại, và chúng tôi cùng ngã xuống đất.
Thế là tôi bị ấy đè lên. Ngay lập tức cảm thấy như bị đè bởi một ngọn núi, tôi càng thở không nổi:
“Anh, , em thấy cố ý đấy. Anh muốn em nghẹt thở đúng không?”
Tay tôi lại mò mẫm loạn xạ, muốn đẩy ấy ra. Ai ngờ lại chạm vào thứ gì cứng ngắc.
Ồ.
Là cơ bụng tám múi.
Tôi đã chạm vào cơ bụng tám múi của Tô Thừa!
Hồi trước khi ở chung trong căn nhà , tôi chẳng dám chạm vào gì cả, cũng không dám chủ , sợ Tô Thừa đơn thuần của tôi sợ hãi mà chạy mất.
Giờ lại, rõ ràng là tôi đã thiệt thòi rồi. Tận dụng cơn say, tôi mạnh dạn sờ thử hai cái. Tô Thừa hít vào một hơi lạnh:
“Em đang gì ?”
“Em chỉ thấy… cơ bụng tám múi của luyện cũng bình thường thôi.”
Tôi kéo áo lên, để lộ cơ bụng của mình:
“Anh thử sờ xem của em, em luyện tốt hơn .”
“……”
Mặt Tô Thừa lúc đỏ lúc đen, bàn tay lớn của ấy nóng bỏng chạm vào người tôi, bắt đầu lắp bắp:
“Tốt, tốt lắm, thật sự tốt.”
Tốt đến mức không thể dừng lại.
Khi cảm đã lên đến đỉnh điểm, trong ánh sáng mờ ảo, ấy hỏi tôi:
“Sao em lại mặc cái áo rách đó vào?”
Ngay sau đó, mặt ấy lại đỏ lên:
“À, thì ra là dùng như thế này.”
Trước khi tôi lên đường, Hồ Nguyệt lại tặng tôi thêm một bộ, ấy khuyên nhủ:
“Lỡ mà cậu gặp Thư Tình ở tiệc sinh nhật thì sao? Với mối quan hệ của ta với thái tử gia Bắc Kinh, không chừng ta sẽ dẫn Tô Thừa đi cùng đấy.
Nếu gặp Tô Thừa, cái áo này chắc chắn sẽ có ích. Chúng ta tuyệt đối không thiệt thòi!”
Đúng như ấy dự đoán. Chiếc áo thực sự đã sử dụng. Nhưng Tô Thừa thật ngốc, ấy chẳng biết gì, còn phải để tôi chỉ dẫn.
“Xin lỗi, xin lỗi, thật ngốc quá.”
Anh ấy vừa xin lỗi vừa cảm thán.
“Nhưng sao em lại biết mọi thứ ?”
“Chưa ăn thịt lợn thì cũng phải thấy lợn chạy chứ!”
Tôi tức chết với ấy.
“Ở nước ngoài, ngoài học hành, chỉ đi , đây là lần đầu tiếp với chuyện này.”
Anh ấy với vẻ uất ức:
“Niệm Niệm, em sẽ chịu trách nhiệm với chứ?”
Sao ấy cả đêm cứ lải nhải mãi thế này, như một Đường Tăng .
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cả người tôi đau nhức, còn mắt Tô Thừa thì sáng rực, giọng của ấy đầy phấn khích khi ấy bắt máy và bật loa ngoài. Đầu dây bên kia lại vang lên giọng của Thư Tình:
“Anh ơi, sao lại rời bữa tiệc sinh nhật sớm thế? Tối qua em liên lạc với mãi không .”
“Anh trai của em tối qua chăm sóc chị cả đêm, mệt đến kiệt sức rồi.”
Tôi lên tiếng thay Tô Thừa. Nhưng không ngờ, Tô Thừa lại nhanh chóng đáp lại:
“Anh không mệt, vẫn có thể tiếp tục mà.”
“……”
Hừ.
Anh ấy đúng là một người thô lỗ.
“Chúc mừng nhé!”
Giọng Thư Tình vang lên đầy phấn khích.
“Bà nội, bà nghe thấy chưa? Anh ấy đã có rồi!”
Tôi: “?”
Tiếp theo, tôi nghe thấy giọng bà nội Hách từ đầu dây bên kia:
“Tiểu Dực à, mau đưa về cho bà xem nào.”
Rồi đến giọng bố tôi:
“Bà à, bà gặp rồi đấy, chính là con tôi mà.”
Mấy người bên đầu dây bên kia đã bắt đầu bàn chuyện sính lễ, thậm chí còn cúp máy luôn.
Tôi cau mày Tô Thừa:
“Anh với Thư Tình rốt cuộc là quan hệ gì ?”
Sao nghe Thư Tình có vẻ phấn khích thế?
“À, ấy là họ hàng bên nhà bà nội , là em danh nghĩa của thôi.”
Tôi: “……”
Tôi chợt nhớ lại ngày tranh cãi với Thư Tình ở công trường, ấy còn gọi Tô Thừa là “ trai”, nếu đứng từ góc của Thư Tình thì chẳng phải là tôi tự trò cho ta sao?
Hu hu hu.
Bạn thấy sao?