5
Sau khi công trình của trường hoàn thành, Tô Thừa trở nên bận rộn hơn. Anh ấy chạy đôn đáo cả ngày lẫn đêm.
Ban ngày mặc vest lên xe Bentley là đi bàn công trình, ban đêm mặc áo ba lỗ về là việc ở công trường.
Thỉnh thoảng ấy còn mang về rất nhiều túi xách và trang sức đẹp. Tôi không thể không hỏi ấy:
“Những thứ này từ đâu ra ?”
Tô Thừa và :
“Ông chủ công trình đưa cho , bảo là tặng em, em đeo vào rất đẹp.”
Nhà nào mà có ông chủ công trình tặng túi LV, vàng, ngọc bích, và dây chuyền ngọc trai chứ?
“Tô Thừa, không lừa em chứ?”
Tôi cảm thấy lo lắng.
“Có phải đang việc gì phạm pháp không?”
Tôi nhận ra rõ ràng trong số đó có một chiếc vòng ngọc bích, nước ngọc xanh mướt.
Đây là chiếc vòng mà thái tử gia Hách Dực của Bắc Kinh đã mua tại một buổi đấu giá từ thiện năm cậu ấy bảy tuổi.
Anh ấy không lẽ lại cướp đồ của nhà họ Hách để kiếm tiền sao?
“Anh là người thật thà, không mấy chuyện đó, ông chủ là hàng giả, chỉ là đẹp thôi. Nếu em không thích, trả lại cho ông chủ.”
Tô Thừa quả quyết :
“Em yên tâm, sắp có thể mua cho em một căn nhà lớn rồi!”
“Được, , .”
Tôi quay đầu mang số ngọc bích và vàng này đi kiểm định. Kết quả là tất cả đều là hàng thật. Thậm chí, nhân viên kiểm định còn không thể không tôi hai lần:
“Những thứ này đều rất đắt, chiếc vòng ngọc này ít nhất cũng phải hơn hai mươi triệu, phải cất kỹ.
Tôi nhớ là chiếc vòng này đã nhà họ Hách ở Bắc Kinh mua về bộ sưu tập, chẳng lẽ là phu nhân tương lai của nhà họ Hách?”
Tất nhiên là không. Tôi chỉ là người đã đính hôn với Hách Dực từ nhỏ thôi.
Chiếc vòng này thực sự là một cặp. Một chiếc ở nhà họ Hách, một chiếc ở nhà tôi.
Bây giờ thì hay rồi, cả hai chiếc đều nằm trong tay tôi.
Càng nghĩ, tôi càng thấy không đúng, bèn lén lút theo dõi Tô Thừa đi .
Phát hiện ấy mặc vest đi vào tòa nhà của tập đoàn Hách Thị!
Tôi càng lo lắng hơn.
Tôi định ngăn ấy lại để không chuyện sai trái, lại gặp bố tôi.
“Con bé này đến đây gì?”
Bố tôi gỡ mũ lưỡi trai của tôi xuống, còn tháo luôn khẩu trang của tôi, tươi hỏi:
“Có phải đã nghĩ thông suốt rồi, muốn kết hôn với Hách Dực rồi không?”
“Sao có thể? Con thà lấy ai cũng không lấy ta!”
Tôi lập tức phản đối.
“Con có phải đã quên, năm sáu tuổi con đã trúng mắt phải của cậu ấy?
Chẳng lẽ con cũng quên, năm tám tuổi con đã đá trúng hạ bộ của cậu ấy khi luyện Thái Quyền?”
Bố tôi:
“Khụ khụ.”
“Bố, ta đã khóc lóc rằng cả đời này không muốn gặp lại con nữa, bố quên rồi sao?”
Hách Dực – Thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh – Là thanh mai trúc mã từ nhỏ của tôi, cũng là đối tượng đính hôn từ thuở bé.
Nhưng sau khi bị tôi đá vào hạ bộ, đúng lúc bị truyền thông chụp , ta chật vật bỏ ra nước ngoài, nghe gần đây mới trở về.
Làm sao tôi có thể cưới một tên nhát gan như thế!
“Ôi chao, con bé này…”
Tôi không nghe bố tôi càu nhàu, bước thẳng đến tập đoàn Hách Thị.
Vừa đúng lúc thấy Tô Thừa đang đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Quả nhiên là có chuyện mờ ám!
Tôi tiến thêm một bước, thấy Thư Tình cũng bước vào trong.
Qua cửa kính trong suốt, tôi thấy Thư Tình ngồi ở ghế chính trong văn phòng tổng giám đốc, Tô Thừa đứng đó chuyện gì đó với ta.
Tôi sắp tức điên lên rồi.
Nhân viên của tập đoàn Hách Thị đi ngang qua tôi và liên tục bày tỏ sự ngưỡng mộ:
“Đẹp trai quá, tôi ghen tị thật đấy.”
“Cô này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể gần gũi với ấy thế chứ?”
“Tôi cũng muốn nữa!”
“Cậu nghĩ gì ? Có biết ta là ai không? Là tiểu thư của giới thượng lưu Bắc Kinh đấy, hiện giờ đang học năm thứ hai, nghe có quan hệ họ hàng với nhà họ Hách ở Bắc Kinh.”
“Ồ! Thì ra là , này bất kể nhan sắc hay gia thế, muốn người đàn ông nào chẳng chứ!”
“Nghe gần đây họ còn đi xem nhà cùng nhau, quan hệ rất thân thiết đấy.”
Trong lòng tôi như có một tảng đá lớn đè nặng. Tôi lập tức gọi cho Hồ Nguyệt:
“Hu hu hu, A Nguyệt, tôi thất rồi!”
Hồ Nguyệt lập tức hỏi rõ nguyên do, tiện thể điều tra ra thân phận của Thư Tình.
Cô ta là họ hàng xa của nhà họ Hách, gia đình đã không còn giàu có như trước, vẫn duy trì quan hệ với nhà họ Hách.
Tôi về chiếc vòng ngọc mà Tô Thừa nhận . Hóa ra tất cả những túi xách và vòng ngọc đó đều là do Thư Tình tặng ấy!
Tối hôm đó, tôi ngồi ở nhà chờ Tô Thừa về. Nhưng ấy không những không về mà chỉ nhắn cho tôi một tin nhắn:
”Vợ à, phải đi công tác một thời gian, đừng nhớ quá, về rồi sẽ mua nhà lớn cho em! ”
Mua nhà lớn gì chứ!
Anh ấy muốn thay tôi rồi!
Ngay trong đêm, tôi thu dọn đồ đạc và chuyển về ký túc xá.
Đàn ông thì quan trọng đấy, những người đàn ông phản bội, đều chỉ là kẻ qua đường của chị mà thôi!
6
Chưa đầy hai ngày sau, tôi thấy trong vòng bè của Thư Tình có bức ảnh chụp ấy cùng với Tô Thừa, kèm dòng chữ:
”Anh trai của tôi. ”
Tôi giận dữ. Nhìn tin nhắn Tô Thừa gửi cho tôi:
”Vợ à, sao em không trả lời ? Anh nhớ em quá, đợi xong việc này, sẽ đến tìm em ngay. ”
Nhớ cái gì chứ!
Cả hai người bọn họ thậm chí còn giống nhau cả giọng , còn nhớ nhung gì tôi nữa!
Tôi lập tức tắt điện thoại.
Cuối tuần, tôi về nhà. Bố tôi đã chuẩn bị sẵn váy dạ hội, miệng lưỡi khuyên bảo tôi:
“Đi dự sinh nhật của thái tử gia giới thượng lưu Bắc Kinh đi con.”
“Nếu cậu ấy vẫn nhớ chuyện con bắt nạt cậu ấy hồi nhỏ, thì hủy bỏ hôn ước này luôn!”
Tôi nghĩ một lúc.
Vì tức giận mà quyết định đi dự sinh nhật của Hách Dực.
Hách Dực, vì lo lắng cho sức khỏe của bà mình, nên đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự nghỉ mát, lại còn ở nơi xa lạ.
Tôi đã đến. Còn đặc biệt chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bè:
”Bố tôi bắt buộc tôi phải gặp cậu bé đã định hôn ước từ nhỏ, biết đâu lại thành thật! ”
Tôi muốn Tô Thừa tức chết!
Rất nhanh, điện thoại của tôi nổ tung.
”Vợ ơi, sao em lại ở biệt thự nghỉ mát? Em định gặp ai ? Sao lâu thế em không trả lời , có phải em đã có đối tượng mai mối rồi không? Vợ ơi, em trả lời đi mà.”
3 cuộc gọi nhỡ.
”Vợ à, cũng đang ở đây.”
Tôi thật sự không kìm nén , quanh một lượt, bữa tiệc này có quy mô rất lớn, tôi nhắn lại:
”Sao cũng ở đây? ”
Nhưng vừa gửi đi tôi đã hối hận. Tất nhiên ấy có thể ở đây rồi. Anh ấy quen Thư Tình, Thư Tình có thể dẫn ấy đến đây.
Kẻ dối trá bị bắt quả tang!
Tô Thừa:
”Anh đang bảo vệ bán thời gian ở đây. ”
Tôi lạnh một tiếng, trả lời lại:
”Dối trá, dối trá, chỉ biết lừa dối thôi. Bề ngoài trông có vẻ thật thà, lòng dạ thì không chút nào thành thật cả! ”
Thực ra tôi muốn đợi Tô Thừa giải thích, ai ngờ ấy thừa nhận ngay:
”Xin lỗi vợ à, em đã biết hết rồi, sai rồi. Anh không đúng, xin lỗi em! ”
Tôi:
”Quá muộn rồi. ”
Tô Thừa:
”Tại sao? Chuyện này chẳng lẽ nghiêm trọng đến mức đó sao? Đây không phải là chuyện tốt sao? ”
Chuyện tốt?
Tôi đã nhầm ấy rồi.
Ban đầu tôi nghĩ ấy khá đơn thuần. Bây giờ lại, ấy như vẫn sống trong thời cổ đại, đầu óc đầy những tư tưởng lạc hậu, bị phát hiện phản bội mà còn đó là chuyện tốt.
Tôi lại giận dữ, rồi chặn ấy luôn.
Tôi đặt điện thoại xuống và uống rượu liên tục. Nhưng uống nhiều quá, tôi mơ hồ thấy hình bóng của Tô Thừa.
Hu hu hu.
Tôi hành quá chậm, lẽ ra tôi phải giữ lấy cơ bụng tám múi đó trước chứ!
Không thì đâu đến nỗi bây giờ không cam lòng, ai cũng thấy giống Tô Thừa.
Không lâu sau, tầm của tôi bị bố tôi chặn lại. Ông :
“Con có thời gian ra ngoài với những kẻ lạ mặt thì thà đi lấy lòng thái tử gia Bắc Kinh còn hơn. Nào nào, Hách Dực đến rồi, con đi gặp cậu ấy với bố ngay!”
Ai thèm lấy lòng cậu ta chứ. Tôi lên:
“Hách Dực là một kẻ nhát gan, hồi nhỏ cứ thấy con là chạy trốn, ai thèm lấy lòng cậu ta?”
Vừa dứt lời, một nhóm đàn ông mặc vest tiến lại gần. Ngay giây sau, người đàn ông đứng giữa cất giọng trầm :
“Ông Lục, nghe ông đang tìm tôi.”
Bố tôi chắn tầm của tôi. Tôi không thấy Hách Dực tôi biết rằng ta đã nghe hết những lời vừa rồi.
“Phải phải, là con tôi, Nhị Nha đang tìm cậu.”
Nhị Nha là biệt danh của tôi.
Bố tôi quay người lại, thái độ trở nên tốt hơn nhiều:
“Hồi nhỏ hai đứa từng chơi với nhau mà.”
“Oh, Nhị Nha à.”
Giọng của Hách Dực đầy ý nghĩa châm chọc khi nhắc đến biệt danh của tôi, ta nhẹ:
“Tôi đã với bà tôi rồi, tôi cưới ai cũng không cưới ấy. Vả lại, tôi đã có rồi, giờ tôi phải đi tìm ấy.”
Tôi: “?”
Tôi tức giận gạt bố tôi ra, cũng bật :
“Khéo thật, tôi cũng , có cưới ai cũng không cưới —”
Hả?
Chuyện gì thế này?
Đây là Hách Dực sao?
Sao gương mặt của Tô Thừa lại xuất hiện trên mặt Hách Dực?
Chắc chắn là tôi uống quá nhiều rồi.
Hách Dực trước mặt cũng ngỡ ngàng, ta nhíu mày tôi từ đầu đến chân, sau một lúc lâu mới kéo dài giọng hỏi.
“Vợ à???”
Mọi người có mặt đều kinh ngạc quay đầu .
Bạn thấy sao?