Cỏ Mục Hóa Thành [...] – Chương 8

Tiếng gọi ấy khiến lòng Hứa Phi Mặc rung mạnh mẽ.  

 

Hắn gần như có thể hình dung, đó hẳn là một thiếu nữ đáng , phu quân cưng chiều hết mực.  

 

Trong chiếc áo mỏng của ngày xuân, chân đi giày mảnh, nàng nhảy nhẹ từ chiếc xích đu xuống, vui sướng lao vào lòng Từ Phong Thanh, nũng nịu hỏi xem con thỏ cỏ mà mình có đẹp không.  

 

Từ Phong Thanh dịu dàng lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, áy náy đáp: "Hai con thỏ đều không bằng phu nhân của ta."  

 

Nhưng khi nàng quay đầu lại, gương mặt ấy lại chính là của Tiểu Huỳnh.  

 

Tiếng sấm rền vang như xé nát bầu trời, Hứa Phi Mặc giật mình tỉnh giấc.  

 

Người phu xe lên tiếng: "Chủ tử, sắp đến trạm dịch rồi, trông như sắp mưa."  

 

Hứa Phi Mặc chua xót, lắc lắc đầu: chắc là do quá mệt mỏi mới mơ giấc mơ kỳ lạ ấy.  

 

Sao phu nhân của Phong Thanh huynh có thể là Tiểu Huỳnh chứ.  

 

*

 

"Chủ tử về rồi!"  

 

Hồng Tuyết vui vẻ thông báo với ta rằng, mọi việc liên quan đến đê điều đã hoàn thành, đại nhân sẽ có một kỳ nghỉ dài để cùng tôi trải qua trọn mùa xuân này.  

 

Ta vui sướng đến mức không thể kìm nén, thấy chàng trở về, vội nhảy xuống khỏi xích đu, mừng rỡ lao vào lòng chàng.  

 

Hứa Phi Mặc đón lấy ta, dịu dàng xoa xoa đầu ta.  

 

Ta định lấy con thỏ cỏ ra hỏi chàng xem nó có đẹp không, vừa mở lời đã sững sờ:  

 

"Phu... phu... phu quân, ngài... ngài là ai ?"  

 

06  

 

Bên ngoài mưa lớn như trút nước, trong phòng ánh nến lập lòe, chiếu rõ ánh mắt của Từ đại nhân vẫn dịu dàng như trước.  

 

"Thì ra là ." Từ đại nhân khẽ , "Ta vốn cũng lấy lạ, vị tiểu thư họ Thôi đó không tên là Tiểu Huỳnh, ta còn tưởng rằng Tiểu Huỳnh là nhũ danh của nàng, nên không để ý kỹ."  

 

Chàng càng dịu dàng, ta lại càng thấy áy náy và buồn bã hơn.  

 

Ta từng nghe Hứa Phi Mặc , Từ đại nhân là cấp trên của huynh ấy, lại là người đã từng nâng đỡ huynh ấy, là một người vô cùng tốt.  

 

Một người tốt như , lại bị ta hoại hôn sự một cách vô lý.  

 

Hứa Phi Mặc không sai, ta chỉ biết họa, chỉ khiến những người xung quanh gặp rắc rối, ai ở bên ta cũng sẽ xui xẻo cả.  

 

Trước mắt là món thịt cừu nướng và vịt quay mà ta thích nhất, ta chẳng nuốt nổi miếng nào, ôm bát cơm trắng mà tự trách đến muốn rơi nước mắt.

 

"Đại nhân, ngài đừng trách Hứa Phi Mặc, đều là tại Tiểu Huỳnh ngốc nghếch."

 

"Tiểu Huỳnh không sai gì cả. Tiểu Huỳnh hiểu lầm là vì thấy đó khóc đến quá đáng thương, đúng không?" Từ đại nhân gắp một miếng thịt cừu nướng bỏ vào bát ta, "Ta vốn không muốn cưới tiểu thư nhà họ Thôi, đúng lúc nàng ấy cũng không muốn gả cho ta, chẳng phải Tiểu Huỳnh đã giúp hai người rồi sao?"

 

Ta thà rằng chàng mắng ta một trận. 

 

Nếu không thì để ta nhịn đói, ta không ăn cơm cũng

 

Nhưng chàng lại... lại...  

 

"Vậy con thỏ này xem như là lễ bồi tội của Tiểu Huỳnh, có không?"  

 

Thấy mắt ta đỏ lên, Từ đại nhân cầm lấy con thỏ nhỏ bằng cỏ đuôi chó mà ta đan, dưới ánh đèn, đôi tai thỏ khẽ đung đưa.  

 

"Đừng khóc nữa, không ai trách Tiểu Huỳnh đâu."  

 

Từ đại nhân còn định đưa tay dùng tay áo lau nước mắt cho ta, rồi thấy không tiện, liền đưa cho ta một chiếc khăn tay.  

 

"Là lỗi của ta. Nếu Tiểu Huỳnh thông minh hơn, nếu như..."  

 

Ta chợt nghĩ tới những người mà Lục Yên dẫn vào, vội kéo tay áo Từ đại nhân:  

 

"Tiểu Huỳnh còn một việc sai nữa!"  

 

Ta kể lại chuyện trả quà.  

 

"Xin lỗi... Nhiều tiền như ... lại bị Tiểu Huỳnh mất..."  

 

Nghe xong chuyện Lục Yên dẫn người vào, nha hoàn ấy cứ là Từ đại nhân biết, gương mặt chàng bỗng thoáng lạnh đi.  

 

Ta tưởng chàng giận ta, giọng cũng nhỏ dần:  

 

"Họ nhận tiền chính là người thông minh.  

 

"Làm kẻ ngốc thật mệt mỏi, Tiểu Huỳnh rất muốn người thông minh.  

 

"Nhưng không sao đâu, Tiểu Huỳnh đã quen kẻ ngốc rồi.  

 

"Nhưng mà ấy phải sao đây, chắc nàng ấy buồn lắm."  

 

Khoảnh khắc đó, Từ đại nhân sững người, ánh mắt ta vừa đau lòng vừa cảm , giống như ánh mắt của Hứa Phi Mặc năm chàng mười hai tuổi.  

 

Ta còn định cầu xin cho nàng ấy, Từ đại nhân nhẹ nhàng ngăn lại:  

 

"Tiểu Huỳnh không sai, một chút cũng không sai."  

 

Ta cẩn thận sắc mặt của đại nhân, thấy chàng vẫn mỉm , lúc này mới hơi yên tâm.

 

Thành thân chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi, chuyện cần giữa phu thê dường như đã hết rồi.

 

Vậy thì... từ nay trở đi, ta sẽ không còn là thê tử của Từ Phong Thanh nữa, mà sẽ trở thành vị hôn thê của Hứa Phi Mặc.

 

Nhìn ta chăm , Từ đại nhân do dự thật lâu, cuối cùng cũng mở lời:

 

"Vậy ta sẽ viết một phong thư, nhờ người mang đến cho Hứa hiền đệ."

 

"Huynh ấy sẽ mắng ta mất."

 

Hai người cùng lặng im.

 

"Vậy ta..."

 

"Ta..."

 

Ánh mắt của Từ Phong Thanh như bị ánh lửa nến đốt bỏng.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...