Cỏ Mục Hóa Thành [...] – Chương 5

Khi ta đang ngồi bên cửa sổ cắt vải, bất chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã.  

 

"Vừa mới chính thất phu nhân, đã vênh mặt rồi sao? Mới vào cửa một ngày đã đòi vải lụa cao cấp? Ngày mai chẳng phải sẽ đòi vàng bạc hay sao?  

 

"Ngày xưa định thân chê nhà chúng tôi nhỏ bé hèn mọn, giờ con trai xuất chúng rồi thì lại vội vàng đeo bám?"  

 

Ta đặt kéo xuống, tò mò thò đầu ra .  

 

Hồng Tuyết đang đỡ một bà lão, vừa đi vừa :  

 

"Lão phu nhân, phu nhân nhà con không phải người như thế. Số vải và chỉ đó là để…"  

 

"Hồng Tuyết, im miệng!"  

 

Bà lão lạnh lùng ngắt lời, Hồng Tuyết lập tức cúi đầu, không dám thêm.  

 

Ta đoán đây là bà nội của Hứa Phi Mặc. Từ trước đến nay bà ở trang viên dưỡng bệnh, ta chưa từng gặp mặt. Nhưng ta biết bà là một người rất tốt.  

 

Bà luôn chuẩn bị cho Hứa Phi Mặc những phong bao lì xì thật lớn, còn chia cho ta một phần.  

 

Chỗ tiền đó đủ để ta mua kẹo người từ Tết đến Nguyên Tiêu.  

 

Bà cũng là người đứng ra chủ, thúc giục gia đình Hứa Phi Mặc sớm định hôn sự cho chúng ta.  

 

Bà nội rất tốt với Tiểu Huỳnh. Ta luôn muốn lời cảm ơn bà.  

 

"Thưa bà nội!"  

 

Ta vội vàng đặt công việc xuống, vui vẻ chạy lại khoác tay bà. Nhưng bà lại hất tay ta ra.  

 

"Thôi ngay cái trò đó đi! Mấy cái này dụ thằng bé, không qua mắt nổi bà già này đâu!"  

 

Bà ghét bỏ quay đầu, ung dung ngồi xuống bên cửa sổ.  

 

Bà quét mắt quanh một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên tấm vải ta đang cắt dở. Bà lạnh:  

 

"Mới vào cửa một ngày đã mơ tưởng đến lụa là gấm vóc?"  

 

"Đúng ạ!" Ta vui vẻ gật đầu, "Không chỉ may y phục đẹp, mà còn thắt dây tua thật xinh để đeo nữa!"  

 

Đúng thế, ta đang nghĩ đến việc y phục đẹp cho Hứa Phi Mặc, còn thắt dây tua thật xinh cho chàng đeo.  

 

Nghe ta , bà nội tức giận đập mạnh chén trà xuống bàn, chỉ tay vào ta:  

 

"Ngươi, ngươi…"  

 

"Con, con cũng định một bộ cho bà nội nữa!" Ta vội vàng trải tấm vải ra, nhiệt , "Nhưng bộ của bà nội phải đợi một chút, đợi con may xong cái này cho đại nhân đã. Xong ngay thôi!"  

 

Bà nội ngẩn người, trên mặt thoáng chút lúng túng:  

 

"Y phục này là cho nó? Không phải của con?"  

 

Ta gật gật đầu.  

 

Bà hắng giọng, cố giữ vẻ bình thản uống một ngụm nước, ánh mắt lại lướt đến mảnh vườn phía sau:  

 

"Là con với nó muốn vườn sau? Con có biết xây vườn tốn bao nhiêu tiền không? Lại còn hao tổn sức dân, đến lúc ngự sử tâu lên thì sao?"  

 

"Con chỉ muốn dựng cái xích đu thôi ạ!"  

 

"...Chỉ dựng cái xích đu?"  

 

"Vâng ạ!" Ta gật đầu lia lịa, vội vàng hỏi:  

 

"Nhưng mà bà nội ơi, bà có thích chơi xích đu không? Tiểu Huỳnh có thể đẩy bà, đẩy nhanh lắm luôn!"  

 

Bà nội dường như không thích xích đu, vì bà chẳng gì nữa.  

 

Không thích xích đu à…  

 

Thế còn bắt bướm, đá cầu, hay trèo cây thanh mai thì sao nhỉ?  

 

Nếu không thích, bà đẩy Tiểu Huỳnh cũng , Tiểu Huỳnh sẽ bắt bướm, hái quả cho bà.  

 

Hồng Tuyết cúi gằm mặt xuống, ta vẫn thấy, nàng ấy đang cố nín .  

 

Còn bà nội, có vẻ không thích bắt bướm, cũng chẳng thích trèo cây thanh mai.  

 

Bà hít một hơi thật sâu, ném lại một câu rồi hậm hực bỏ đi:  

 

"Vào cửa rồi mà còn gọi người ta là đại nhân như người ngoài?  

 

"Không có chút nữ đức nào! Phải gọi là phu quân!"  

 

Bà nội vừa ra khỏi cửa, ta bất an Hồng Tuyết:  

 

"Bà nội giận ta rồi phải không?"  

 

Hồng Tuyết chỉ mỉm lắc đầu:  

 

"Phu nhân khéo tay lại hiền đức, đến lão phu nhân cũng không thể trách phu nhân điều gì."  

 

Ta mới yên tâm, tiếp tục việc.  

 

Cánh cửa vừa khép lại, a hoàn Lục Yên bên ngoài ngập ngừng hỏi Hồng Tuyết:  

 

"Không phải phu nhân là tài nữ nổi danh gần xa sao?  

 

"Sao ta thấy phu nhân hình như không lanh lợi lắm, cứ kỳ kỳ thế nào ấy.  

 

"Đâu phải không có của hồi môn, trang sức chẳng thấy đeo, quần áo cũng không mua loại vải đẹp."  

 

Hồng Tuyết sa sầm mặt:  

 

"Chủ tử là người để chúng ta bàn tán hay sao?  

 

"Huống hồ tính lão phu nhân thế nào cũng biết, chẳng phải phu nhân đã ứng phó êm đẹp rồi sao?  

 

"Đừng tưởng ta không biết, chuyện phu nhân muốn xây vườn và mua vải là ai bẩm với lão phu nhân.  

 

"Lục Yên, ta khuyên thu liễm lại đi. Chủ tử đã không nhận thông phòng, cũng không nạp thiếp."  

 

Lục Yên cụp miệng, vẻ mặt không cam tâm cũng không dám gì thêm.  

 

Nàng ta cứ lén trộm vào phòng, âm thầm toan tính.  

 

Chiều ngày thứ ba, Hồng Tuyết ra ngoài mua chỉ, Lục Yên dẫn theo hai phụ nhân bước vào.  

 

Hai phụ nhân mở hộp gỗ, bên trong toàn là trang sức ngọc ngà lấp lánh, phía dưới đè nặng một xấp ngân phiếu dày cộp:  

 

"Nghe phu nhân muốn xây vườn, đây là chút lễ mọn các quan viên biếu tặng.  

 

"Chỉ mong phu nhân tiện thể giúp nhắn với đại nhân vài lời."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...