Có Mắt Không Nhìn [...] – Chương 8

Anh nghiêng đầu, chuyện với vài người bên cạnh, rồi đứng dậy bước về phía tôi.

 

“Trời ơi, ấy định ?”

 

“Có khi nào là muốn xin WeChat của ai đó không?”

 

Giang Tự đi đến trước mặt tôi, ánh mắt qua gọng kính, giọng ấm áp phảng phất ý .

 

“Trạng nguyên, sao khai giảng không báo cho biết?”

 

Tôi nắm chặt ly rượu, lúng túng đáp” “Sợ bận…”

 

Lịch sử trò chuyện trên điện thoại vẫn dừng ở lần trước.

 

Giang Tự: Tới Bắc Kinh nhớ báo cho .

 

Tôi: Vâng, Giang.

 

Anh liếc xung quanh mọi người rồi : “Ra ngoài với một chút.”

 

Tôi vượt qua những tiếng ồn ào xung quanh, đi theo ra sân thượng. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt dừng trên người tôi.

 

“Có thích nghi không?” Anh hỏi.

 

“Vâng, cũng ổn ạ.”

 

Trời đã khuya, thành phố sáng lên ánh đèn rực rỡ. Mái tóc đen của nhẹ nhàng bay theo gió, trông có vẻ dịu dàng hơn.

 

“Vậy là tốt, xem ra em cũng đã ổn rồi.”

 

Đột nhiên, có người gọi tôi một tiếng.

 

“Duệ Hòa.”

 

Giang Tự sang, đôi mắt híp lại, khoé môi nở một nụ đầy ẩn ý.

 

“Bạn trai đầu tiên của em sao?”

 

Tôi theo ánh mắt của lại.

 

Là Tống Xuyên.

 

Sao ta lại ở đây?

 

“Duệ Hòa, vẫn chưa chúc mừng em... Trạng Nguyên tỉnh.”

 

Anh ta nở nụ nhiệt , tiến tới quen.

 

“Ừ, có việc gì sao?” Tôi đáp với giọng rất lạnh nhạt.

 

Tống Xuyên : “Ở Bắc Kinh có rất nhiều chỗ chơi vui, để dẫn em đi.”

 

Giang Tự đứng bên cạnh, mắt xuống, gương mặt điềm tĩnh, cúi đầu trả lời tin nhắn như không nghe thấy gì.

 

Tôi mím môi, đáp: “Không cần đâu.”

 

“Duệ Hòa, có phải em đang giận không?”

 

“Không.”

 

Tôi nhét tấm danh thiếp vào túi xách, : “Chỉ là nhận ra bộ mặt thật của một số người, cảm thấy không cần phải giao tiếp nữa.”

 

Tống Xuyên khựng lại, cố gắng vài lời vô nghĩa: “Anh thấy Khương Giai thật sự không bằng em.”

 

“Duệ Hòa.” Giang Tự đột nhiên gọi tôi: “Muốn ăn kẹo bông gòn không?”

 

Giọng thật nhẹ nhàng lại đủ để Tống Xuyên im lặng.

 

Tống Xuyên có chút khó chịu:“Sao em lại đi cùng ta?”

 

“Có liên quan gì đến sao?”

 

Tôi không kiềm chế thẳng: “Tống Xuyên, đừng phiền tôi nữa.”

 

“Anh thực sự phiền phức.”

 

Tôi bỏ mặc Tống Xuyên, nhận ra Giang Tự đã đi mua kẹo bông gòn.

 

“Học trưởng, em không thích ăn đồ ngọt.”

 

“Anh biết.” Anh trả lời, giọng lạnh nhạt: “Nhưng chỉ có kẹo bông gòn thôi.”

 

Tôi ngạc nhiên: “Anh là muốn…”

 

Giang Tự liếc tôi một cái: “Nếu không em định chuyện với ta bao lâu nữa?”

 

Cơn gió nhẹ lướt qua mặt tôi.

 

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt và nóng bức.

 

10

 

Khi buổi họp mặt kết thúc, đã gần 10 giờ tối.

 

Tôi uống một chút rượu, đứng trong gió, cảm thấy hơi lâng lâng.

 

Tôi và Giang Tự sóng vai đi dưới hàng cây râm mát của trường. Bên cạnh có vài người đi qua, bắt đầu :

 

“Ôi, Tự, đây không phải là đã tự mình đến Bình Thành để giành lấy trong kỳ nghỉ hè sao?”

 

Giang Tự giọng điệu lãnh đạm: “Chẳng phải là do trường chọn người hay sao?”

 

“Không phải đâu, kỳ nghỉ hè bận với dự án của giáo sư, đáng lẽ phải ở Bắc Kinh, lại chạy đến Bình Thành để tìm một người?”

 

“Thật là có tấm lòng từ bi mà.”

 

Giang Tự hừ nhẹ: “Bớt quan tâm đi.”

 

Đầu óc tôi hơi mơ màng, ngẩng lên hỏi: “Học trưởng, các ở trong đội tuyển sinh có điểm thưởng sao?”

 

Giang Tự ngừng lại, : “Không có, sao thế?”

 

“Vậy tại sao lại đến Bình Thành?”

 

Anh cầm túi xách của tôi, đáp nhẹ nhàng: “Sợ em bị người khác giành mất.”

 

Tôi nín thở, mở to mắt .

 

Chỉ nghe : “Đám người ở Bắc Đại ấy, cũng không phải người dễ .”

 

Một thoáng xao trong lòng tôi chợt hạ xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...