Có Mắt Không Nhìn [...] – Chương 4

Dường như, chẳng còn điều gì đáng để vui mừng.

 

Tôi thở dài, quay đầu lại thì bất ngờ đụng phải n.g.ự.c của một người.

 

Chưa kịp phản ứng, tôi lùi một bước eo lại một cánh tay giữ lấy.

 

“Cẩn thận.”

 

Hơi thở của Giang Tự rất nhẹ: “Em nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế? Anh đứng ngay sau lưng mà cũng không biết.”

 

Tôi nhận ra đang mặc áo ngủ ở nhà, ánh sáng từ điện thoại mờ mờ soi lên những đường nét sáng sủa, thanh tú trên gương mặt .

 

Làn hơi lạnh phả vào mặt tôi, tôi nhận ra cao hơn tôi hẳn một cái đầu.

 

Tiếng mưa rơi rào rào trên kính trên mái hiên nghe thật chói tai, hòa cùng tiếng tim tôi đập loạn xạ.

 

“Không… không nghĩ gì cả.”

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

“Đứng vững, buông tay đây.”

 

Giang Tự ngắt lời tôi, như thể chuyện này chỉ là một việc nhỏ.

 

Tôi vội vàng bước ra, tay khẽ vuốt tóc, rồi tìm cách đổi chủ đề:

 

“Học trưởng.”

 

“Ừ?”

 

Tôi do dự hồi lâu rồi : “Em vẫn chưa quyết định sẽ đăng ký vào trường nào.”

 

Giang Tự tôi, giọng rất kiên nhẫn: “Tại sao?”

 

“Bởi vì em em.”

 

Tôi đáp: “Em không muốn… luôn bị đem ra so sánh với nó.”

 

“Từ khi ấy bước vào nhà tôi, ba tôi luôn khen ngợi ấy tiến bộ rất nhanh.”

 

“Cô ấy thực sự rất thông minh.”

 

“Mẹ của Khương Giai cũng từng với tôi rằng, không giỏi giang cũng không sao.”

 

“Bảo tôi đừng tự áp lực tâm lý chỉ vì Khương Giai.”

 

Những lời này, tôi chưa từng với ai.

 

Như thể, nếu ra, tôi sẽ tự chứng minh mình là một kẻ nhát gan, không dám đối mặt với sự so sánh.

 

Cảm giác ngột ngạt đến mức khó thở ấy, tôi đã chịu đựng suốt ba năm.

 

Tôi lao đầu vào học tập, chỉ để chứng minh rằng mình thực sự giỏi hơn Khương Giai.

 

Nhưng đổi lại, tôi đã đánh mất lý do học tập ban đầu của mình.

 

Tôi không muốn tiếp tục sống như thế nữa.

 

Sắc mặt của Giang Tự dần lạnh xuống.

 

“Anh nhớ nguyện vọng trước đây của em là học ngành máy tính.”

 

“Ừ.”

 

“Khoa Máy tính của Thanh Hoa là tốt nhất cả nước.”

 

“Em chắc chắn muốn từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì một người không quan trọng sao?”

 

Tôi ngẩng đầu Giang Tự, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm.

 

“Đánh bại ấy trong lĩnh vực mà em thích, chẳng phải tốt hơn sao?”

 

Tốt hơn sao?

 

Tôi sững sờ.

 

Cảm giác áp lực trong lòng đột nhiên như bị xé toạc.

 

Khóe môi Giang Tự nhếch lên một nụ châm biếm.

 

“Họ muốn đè bẹp em, muốn em rút lui vào vỏ ốc sên, trở thành một kẻ nhát gan.”

 

“Nhưng em không phải là ốc sên.”

 

“Khương Duệ Hòa, tại sao không cho họ thấy con người thật sự của em?”

 

Khoảnh khắc này, Giang Tự, dù đứng trong bóng tối, lại rực rỡ đến lạ thường.

 

“Học trưởng, em hiểu rồi. Cảm ơn .”

 

Giang Tự khẽ : “Giúp em đến giờ này, chỉ một câu cảm ơn nhẹ bẫng, hơi vô tâm đấy.”

 

“Gì cơ?”

 

“Không mời một ly trà sữa sao?”

 

Tôi lúng túng móc điện thoại ra: “Anh thích vị gì ——”

 

Giang Tự nâng tay lên, gõ nhẹ vào trán tôi.

 

“Ngốc quá.”

 

“Khuya rồi, đi ngủ đi.”

 

Anh xoay người bước vào phòng, để lại tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

 

Ngón tay chạm vào nơi vừa gõ, vẫn còn hơi ấm lưu lại.

 

6

 

Trời mưa suốt cả đêm không dứt.

 

Cuối cùng, mẹ của Giang Tự đã cho tôi tá túc một đêm ở phòng khách.

 

Sáng hôm sau, khi kiểm tra điện thoại, tôi phát hiện mẹ của Khương Giai đã gọi cho tôi hơn mười cuộc, tất cả đều vào lúc rạng sáng.

 

Lúc đó tôi đã ngủ.

 

Sau khi ăn sáng xong, Giang Tự đưa tôi xuống dưới lầu nhà , rồi đi gặp các thầy trong tổ tuyển sinh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...