Tôi lạnh lùng bộ dạng đắc ý của ta rồi :
“Thử vào xem.”
Nói xong, tôi mạnh tay đóng sầm cửa xe lại.
Khương Giai hét lên một tiếng, kịp thời buông tay.
“Chị gì ? Kẹp trúng tay em rồi…”
Tôi phớt lờ lời than phiền của ta, bảo tài xế lái xe đi.
Tôi biết, ta lại sắp về nhà mách lẻo.
4
Kỳ nghỉ hè, khí nóng hầm hập như nướng chín từng người trên đường phố.
Đến trước cửa nhà, tôi phát hiện cửa đã thay thành khóa điện tử, cầu vân tay.
Nửa giờ trước, ba tôi có gửi tin nhắn:
“Duệ Hòa, tối nay trường học có sự kiện, ba không về .”
“Có việc thì tìm mẹ kế của con.”
Gọi điện thoại cho ông máy lại tắt.
Trước đó mẹ của Khương Giai vừa đăng bài lên mạng xã hội.
Là bức ảnh bà ta chụp cùng Khương Giai.
“Chúc mừng con đạt giải Trạng Nguyên tỉnh, tối nay không ở nhà. Đừng phiền.”
Tôi bấm chuông cửa một hồi, quả nhiên không ai mở. Vì thế, tôi gửi tin nhắn cho mẹ Khương Giai:
“Mật mã nhà là gì?”
Bà ta không trả lời.
Rõ ràng là không muốn quan tâm.
Nhiều năm như , tôi đã sớm quen với kiểu đối xử lạnh nhạt, không mặn không nhạt này.
Tôi cầm điện thoại, ngồi xuống bên bồn hoa dưới lầu.
Nhưng từ 5 giờ chiều, tôi ngồi chờ đến 8 giờ tối.
Trời bắt đầu đổ mưa.
Họ vẫn chưa trở về.
Tôi thở dài, bước đến chốt bảo vệ. “Chào , có thể cho cháu mượn một cái dù không ạ?”
Lời còn chưa dứt, phía sau vang lên một giọng quen thuộc.
“Bạn học Khương.”
Tôi quay đầu lại, thấy Giang Tự cầm dù đứng trong màn mưa.
Hơi nước mờ mịt nhòe đi đường nét gương mặt sắc sảo của .
Cảm giác lạnh lẽo toát ra từ khiến tôi ngẩn ngơ.
Bác bảo vệ liền đóng sầm cửa sổ lại.
Giang Tự nhướng mày.
“Trễ thế này rồi, sao em lại ở ngoài này?”
Anh bước tới trước mặt tôi, nghiêng ô che mưa lên đầu tôi.
Những giọt mưa nhanh chóng thấm ướt vai áo .
Anh tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đứng yên chờ tôi trả lời.
“Em… quên mang chìa khóa, không vào nhà .”
“Người lớn trong nhà đâu?”
“Bận việc.”
“Hôm nay công bố thành tích mà bận việc sao?”
Anh hỏi với vẻ nghi ngờ.
Tôi hơi khựng lại, không dám thật.
Ánh mắt sắc bén của dừng lại trên đầu tôi một lúc.
“Có mang theo giấy tờ tùy thân không?”
“Không.”
Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn.
Dù cũng không thể che hết .
Giang Tự thở dài.
“Mẹ đang ở nhà, nếu không ngại thì có thể đến nhà chờ một lát.”
Không thể để đứng dưới mưa cùng tôi mãi như .
Tôi gật đầu: “Cảm ơn học trưởng.”
5
Tôi không ngờ rằng nhà của Giang Tự lại ở cùng một khu với nhà tôi.
Dì Giang rất nhiệt tiếp đón tôi, thậm chí còn tìm cho tôi một bộ quần áo khô để thay.
Đến 10 giờ tối, bên ngoài vẫn mưa không ngớt, đèn nhà tôi vẫn chưa sáng lên.
Giang Tự bước ra từ phòng đọc sách, :
“Ngày mai thầy ở trường sẽ đưa em đến khách sạn.”
“Tất nhiên, không phải hạn chế tự do của cậu.”
“Chỉ là trước khi kê khai nguyện vọng, muốn cùng em trao đổi kỹ hơn.”
Tôi có chút lúng túng, đáp: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”
“Ừ.”
Giang Tự không ép tôi phải quyết định ngay lập tức, chỉ dựa vào giá hoa phía sau, ngồi xuống cúi đầu chơi điện thoại.
Hàng lông mi dài đậm của tạo thành một bóng mờ dưới mắt, khiến cảm của trở nên khó đoán.
Tôi quay đầu, những giọt mưa rơi trên mái hiên mà ngẩn người.
Trước đây, tôi chỉ biết cố gắng học tập thật tốt, mong sớm rời khỏi ngôi nhà ấy.
Nhưng giờ đây, trong lòng tôi lại trống trải.
Tôi không còn mong mỏi gì về thân, cả cảm rung thoáng qua với Tống Xuyên thuở thiếu niên cũng tan biến trong hôm nay.
Bạn thấy sao?