Có Mắt Không Nhìn [...] – Chương 2

Nói xong, tùy ý kéo ghế bên cạnh tôi ngồi xuống.

 

Tôi lập tức cảm thấy căng thẳng, khẽ liếc đầy lúng túng.

 

Giang Tự lướt ánh mắt qua tôi, nụ của vẫn dịu dàng như làn gió xuân:

 

“Bạn học Khương, đã lâu không gặp.”

 

Giọng điệu giống hệt năm đó, khi đứng trên bục diễn thuyết với tôi:

 

“Bạn học Khương, vinh quang thuộc về những người dũng cảm.”

 

Khương Giai siết chặt chiếc nĩa, hỏi:

 

“Học trưởng, quen chị của em sao?”

 

“Ừ, chúng tôi từng viết thư trao đổi.”

 

Ánh mắt của Giang Tự vẫn dừng trên người tôi, giọng điệu không quá nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt.

 

Khương Giai lộ vẻ bất ngờ pha lẫn niềm vui:

 

“Học trưởng, em muốn thi ngành chuyên môn của .”

 

Giang Tự ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Cô bao nhiêu điểm?”

 

Khương Giai nở nụ rạng rỡ, khoe thành tích của mình:

 

“700 điểm.”

 

“Oa!”

 

“Tôi đã bảo rồi, chắc chắn là ấy!”

 

Các học xung quanh reo hò đến mức suýt vỡ trần nhà.

 

Chỉ có tôi là đứng ngây tại chỗ.

 

Tôi không ngờ rằng, dù bị dị ứng sữa bò và suýt đến muộn, tôi vẫn có thể cao hơn Khương Giai 11 điểm.

 

Giang Tự bình thản : “Chúc mừng, điểm rất tốt.”

 

Khi thấy Khương Giai nhận lời khen của Giang Tự, Tống Xuyên liền hôn nhẹ lên trán ấy, dịu dàng :

 

“Giai Giai, em là niềm tự hào của .”

 

Tiếng ồn ào từ đám đông càng thêm náo nhiệt.

 

Giang Tự lại về phía tôi, khẽ:

 

“Bạn học Khương, tôi đến đây vì em.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, cúi đầu xuống, hơi nghiêng người để tránh tiếng ồn.

 

Giọng ấm áp của vang lên bên tai tôi, như làn gió dịu dàng thổi qua:

 

“Điểm rất tốt, Trạng Nguyên tỉnh.”

 

Cả người tôi cứng đờ, không dám tin mà ngẩng đầu lên:

 

“Tôi…”

 

711 điểm, đây là điểm số cao nhất năm nay sao?

 

Giang Tự nhàn nhã:

 

“Đã quen biết em, sau này không thể không đến cửa nhà em rồi.”

 

“Hy vọng em không cảm thấy thất lễ.”

 

Anh duỗi tay ra, nghiêm túc giới thiệu:

 

“Tôi là Giang Tự, thuộc tổ tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa.”

 

“Tôi đến để mời nhân tài.”

 

Tôi ho nhẹ, chưa kịp đáp lời thì đã bị cắt ngang.

 

Tống Xuyên vội vàng bước đến, kéo Giang Tự sang quen:

 

“Học trưởng, tôi sắp vào Thanh Hoa, sau này nhờ chăm sóc nhiều hơn.”

 

Giang Tự hoàn toàn không để tâm đến lời ta:

 

“Nếu chưa nộp nguyện vọng, vẫn còn khó .”

 

“Với Trạng Nguyên tỉnh, chẳng phải quyền tự chọn sao?”

 

Ánh mắt Giang Tự lướt qua Tống Xuyên, nụ như có như không.

 

Một lúc lâu sau, với vẻ ôn hòa:

 

“Cậu thật sự nên đi kiểm tra mắt.”

 

Tống Xuyên nghẹn lời, còn chưa kịp đáp trả, Giang Tự đã nhận điện thoại, đứng dậy rời đi.

 

3

 

Buổi họp mặt học kết thúc.

 

Khương Giai tiến lại gần.

 

“Chị, tối nay chị có về nhà ăn cơm không?”

 

Cô ta ngọt ngào nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Xuyên.

 

“Em còn định kể với ba mẹ chuyện em và Tống Xuyên đang nhau nữa!”

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Còn có việc, tôi chưa về .”

 

Ba tôi vì công việc nên thường xuyên không ở nhà.

 

Mẹ của Khương Giai cũng không tốt với tôi.

 

Khuôn mặt ấy xụ xuống, vẻ đáng thương vô cùng:

 

“Chị, chị đang giận em sao?”

 

“Nếu chị để bụng việc em thi điểm cao hơn, cứ thẳng đi.”

 

“Không sao đâu, tôi 711 điểm, sao phải để tâm thi bao nhiêu?”

 

Tống Xuyên tỏ vẻ khó chịu, giọng lạnh lùng :

 

“Cô đừng cứ thích tranh giành khí thế nữa không?”

 

“Giai Giai đạt 700 điểm, đó là nhờ thực lực thật sự.”

 

“Cô ngoài ghen ghét, dối, cãi cọ thì còn biết gì nữa?”

 

Tôi lười tranh luận với ta, liền giơ tay vẫy một chiếc xe, rồi bước lên.

 

Ngay khi tôi đóng cửa xe, Khương Giai bất ngờ dùng tay giữ lấy cửa.

 

“À đúng rồi, mẹ em sẽ cho em ở phòng của chị, vì em thi điểm cao.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...