Khương Duệ Hòa thậm chí không trang điểm, đứng dưới lầu văn phòng giáo sư.
Cô thấy Giang Tự cầm một bó hoa hồng, nét mặt rạng rỡ.
Cô ngạc nhiên, lập tức che mặt:
"Sao đến mà không báo trước?"
Giang Tự , ánh mắt như có chút trêu chọc:
"Sao thế, không cho à?"
Khương Duệ Hòa xấu hổ đến mức muốn bốc hỏa:
"Ba ngày nay em chưa rửa mặt!"
"Không sao."
Giang Tự đưa bó hoa đến trước mặt :
"Khương tiểu thư, ban cho một đặc ân nhé?"
"Đặc ân gì?"
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Giang Tự.
Chỉ thấy nở nụ :
"Xin phép nghỉ, đi kết hôn cùng ."
Ngày 22 của tháng sau, bọn họ hết hôn.
Ba năm sau khi kết hôn, Khương Duệ Hòa tốt nghiệp.
Trong bộn bề công việc, Giang Tự vẫn dành thời gian gọi điện thoại tới:
"Tối nay em muốn ăn gì?"
Giọng trầm ấm truyền qua ống nghe.
Khương Duệ Hòa đang cầm bằng tốt nghiệp, đôi giày cứng cổ chân bị trầy xước, đau rát.
Cô bực bội vì Giang Tự không định đến dự lễ tốt nghiệp của hôm nay.
"Tùy ."
Giọng điệu lạnh lùng của khiến bật :
"Vậy để quyết định nhé?"
Cúp điện thoại, Khương Duệ Hòa tức giận đến bật lạnh:
"Chúc cả đời này không có vợ!"
Dứt lời, phía sau truyền đến tiếng khẽ.
Cô quay đầu lại, thấy mấy người của Giang Tự đang ngả nghiêng.
Giang Tự đứng giữa, chỉnh cà vạt, sờ mũi, không giấu ý .
Khương Duệ Hòa đỏ bừng mặt, ánh mắt láo liên như thể muốn lảng tránh.
Cô giả bộ như không có gì xảy ra, hỏi:
"Sao lại ở đây?"
"Vốn định cho em một bất ngờ."
"May là đã đến."
...
Ngày tốt nghiệp, chụp ảnh xong đã gần hết ngày.
Tháng 7, nhiệt độ ngoài trời lên đến 40 độ.
Khương Duệ Hòa đề nghị đi trung tâm thương mại.
Tình cờ, có một bộ phim mới ra mắt, hai người quyết định xem cùng nhau.
Nhưng khi đến đoạn sau của phim, bị thu hút bởi một gia đình nhỏ ngồi gần đó.
"Anh bị gì thế? Ngày nào cũng không vừa ý cái này, không hài lòng cái kia… Anh biết thế nào là đủ chưa?"
Người đàn ông bực bội than thở, trong khi đứa trẻ bên cạnh khóc òa.
"Tôi gả cho đúng là xui xẻo tám đời!"
"Xui xẻo là tôi đây này! Vì cái bằng đại học của mà tôi mới thế này!"
Người phụ nữ tức giận, cầm hộp bắp rang ném mạnh xuống.
Bắp rang văng tứ tung.
Giang Tự kéo Khương Duệ Hòa đứng dậy, né qua một bên để tránh đồ ăn văng trúng.
Lúc này, Khương Duệ Hòa nhận ra người phụ nữ kia là Khương Giai.
Khương Giai cũng thấy , gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Người đàn ông có vẻ mất mặt, bỏ lại cả đứa trẻ, đứng dậy đi ra ngoài.
Nước Coca đổ ướt váy Khương Giai.
Đứa trẻ nhặt từng hạt bắp rang, ném liên tục vào người ba.
Khương Duệ Hòa gật đầu chào Khương Giai, lịch sự :
"Đã lâu không gặp."
Ánh mắt Khương Giai dừng lại giữa Khương Duệ Hòa và Giang Tự. Cuối cùng, ánh mắt ta rơi xuống chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
"Hai người… kết hôn rồi sao?"
“Ừ.” Khương Duệ Hòa không biết nên gì thêm: “Con của sao?”
Khương Giai vuốt lại mái tóc rối bù.
“Đúng , chỉ là tôi và ba nó cãi nhau một chút thôi. Bình thường chúng tôi không thế này đâu.”
Khương Duệ Hòa gật đầu, cảm thấy không biết gì nữa.
Đúng lúc đó, tiếng chuông thông báo vào rạp vang lên.
Giang Tự : “Đi thôi.”
Khương Duệ Hòa gật đầu, chào tạm biệt Khương Giai rồi xoay người cùng Giang Tự tiến về phía rạp chiếu phim.
Cách đó không xa, Khương Giai lại ngồi xuống, dỗ dành đứa con đang giận dỗi.
Trông ta thật sự thảm .
Bộ phim cảm dài hai tiếng trôi qua, Khương Duệ Hòa đã sớm quên đi sự kiện nhỏ vừa rồi.
Thời tiết nóng nực, không muốn ăn gì cả.
Cô chỉ gọi hai ly trà sữa, rồi cả hai về nhà.
Khi Giang Tự từ phòng tắm bước ra, thấy Khương Duệ Hòa đang nằm trên giường lướt điện thoại.
Anh dùng khăn lau mái tóc còn ướt, mỉm hỏi: “Em đang xem gì thế?”
Bạn thấy sao?