Có Mắt Không Nhìn [...] – Chương 12

Sắp đến lúc kết thúc, Giang Tự gửi tin nhắn tới:

 

“Gửi địa chỉ cho .”

 

“Anh không bận à?”

 

“Xong việc rồi.”

 

Đúng là người “mất tích” đã quay trở lại.

 

Ra khỏi cổng, tôi thấy một bóng người dựa vào cửa xe, khoanh tay lười biếng vẫy chào.

 

“Trời ơi, tôi không lầm chứ, là học trưởng Giang?”

 

“Anh ấy đến chờ ai ?”

 

Anh mặc vest chỉnh tề, rõ ràng vừa từ một buổi họp quan trọng nào đó trở về.

 

Tống Xuyên đang chuyện với tôi: “Để dẫn em đi dạo quanh trường chúng tôi, phong cảnh đẹp lắm...”

 

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

 

Giang Tự bước tới, nắm lấy tay tôi, thần sắc bình thản.

 

Trong khoảnh khắc, tất cả đều sững sờ.

 

“Duệ Hòa, hai người...”

 

Tôi vẫy tay: “Xin lỗi, bọn tôi đi trước nhé.”

 

Lúc này, trai của Khương Giai đột nhiên bước đến.

 

“Giang tiên sinh, còn nhớ tôi chứ!”

 

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Tự: “Lần trước giành dự án đấu thầu, công ty chúng tôi cũng tham gia.”

 

Giang Tự dừng lại một chút, mỉm : “À, ra là , tôi nhớ rồi.”

 

Khuôn mặt của người đàn ông lộ rõ vẻ thương nhân.

 

“Là thế này, gần đây công ty chúng tôi có một sáng kiến mới, không biết có thể hợp tác với không…”

 

Anh ta kéo Giang Tự ra xa.

 

Các học đều có vẻ mặt ngờ vực.

 

“Giai Giai, cậu trai cậu là... nghiên cứu sinh Thanh Hoa mà? Nhìn không giống lắm nhỉ.”

 

Sắc mặt Khương Giai cứng lại: “Mình có việc phải đi trước.”

 

Nói xong, gọi đại một chiếc xe, không chờ ai tự mình rời đi.

 

Một người bên cạnh thở dài: “Sao ấy lại cứ dành hết tâm tư vào mấy chuyện đó?”

 

“Là sao?”

 

“Khương Giai vốn học rất giỏi, chỉ cần chăm chỉ học hành, thi đậu nghiên cứu sinh, vào một trường tốt cũng không thành vấn đề. Nhưng ngay ngày khai giảng, ta đã với bè rằng mình đăng ký nhầm mới vào cái trường kém này.”

 

“Nếu ta không bị lập thì ai bị lập chứ.”

 

“Cô ta còn bảo vừa học đã hiểu hết, chẳng cần nghe giảng.”

 

“Kết quả là thành tích chỉ ở mức trung bình thấp, suýt nữa thì rớt môn.”

 

“Còn chuyện hẹn hò với ông già nào đó bên ngoài.”

 

...

 

Tôi nghe mọi người bàn tán, mặc áo khoác vào và : “Mọi người, lần sau gặp nhé, tôi đi trước.”

 

“Ơ kìa, Duệ Hòa, cậu chẳng quan tâm ta chút nào sao?”

 

Tôi , đáp: “Tôi thấy cuộc sống của mình quan trọng hơn.”

 

Nói xong, tôi ngồi vào ghế phụ của Giang Tự.

 

Không lâu sau, quay lại.

 

Mở cửa xe, tôi thì lập tức nở nụ .

 

“Có uống rượu không?”

 

Tôi ấm áp: “Có, một chút thôi.”

 

“Thật à.” Giang Tự , giọng có chút giễu: “Làm lợi cho Tống Xuyên rồi.”

 

“Lợi gì chứ?”

 

“Em thử xem.”

 

Tôi nghẹn lời: “Anh không lý lẽ gì cả...”

 

Giang Tự cúi người, hôn nhẹ lên môi tôi: “Ừ, không lý lẽ.”

 

Đêm nay đúng là rất phong độ.

 

Tôi nắm lấy cà vạt của , kéo lại gần nhẹ nhàng hôn lên.

 

Giang Tự giữ gáy tôi, đưa tay đóng cửa xe lại.

 

Mưa lớn đã ngớt nhiệt độ bên ngoài vẫn chưa tăng lên.

 

Trong xe lại rất ấm áp.

 

 

14

 

Vào cuối năm học thứ hai, Giang Tự đã trở thành nghiên cứu sinh.

 

Tôi cũng bắt đầu tìm kiếm giấc mơ của mình.

 

Một ngày, ba tôi đột nhiên với tôi: “Duệ Hòa, ba và dì con sẽ ly hôn.”

 

Khi nghe tin này, tôi đang ở văn phòng giáo viên.

 

“Chương trình trao đổi sinh viên quốc tế này sẽ chiếm của em ít nhất một năm rưỡi.”

 

“Ở nhà sẽ ổn chứ?”

 

Tôi không cần suy nghĩ lâu: “Thầy ạ, gia đình em sẽ tự lo, không có vấn đề gì.”

 

Ra khỏi văn phòng, tôi ngồi ở quán cà phê, gọi điện thoại cho ba.

 

“Duệ Hòa, con... Tết này có về nhà không?”

 

Giọng ba nghe có vẻ rất buồn.

 

Tôi vào thông báo trao đổi sinh viên trong tay, : “Ba, con muốn ra nước ngoài.”

 

Ở đầu dây bên kia, điện thoại bỗng im lặng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...