Có Mắt Không Nhìn [...] – Chương 11

Một giọng nhàn nhạt vang lên bên cạnh.

 

Là Giang Tự mặc bộ đồ tốt nghiệp.

 

Anh che ánh nắng mặt trời cho tôi.

 

Anh chỉ về phía xa, “Hôm nay tôi tốt nghiệp, không ai chụp ảnh chung với tôi, hơi đơn, phiền chụp cùng tôi một bức.”

 

Bức ảnh đó vẫn luôn lưu giữ trong điện thoại.

 

Anh hơi mỉm .

 

Tôi cũng vui vẻ theo.

 

Thì ra, đã nhận ra tôi từ lâu.

 

Không lâu sau, tôi nhận một cuộc gọi từ một số lạ.

 

Đó là mẹ của Khương Giai gọi tới.

 

“Duệ Hòa, dì cầu xin cháu, có thể với cảnh sát rằng chúng tôi không cố ý không?”

 

“Dì không liên quan gì, Giai Giai bị tạm giữ, lại còn lưu án tích. Cả đời này coi như hủy hoại rồi…”

 

“Như thế chẳng phải rất tốt sao?”

 

Tôi không thêm gì mà cúp máy.

 

Sau đó chặn số của bà ta.

 

Những chuyện sau này, tôi không quan tâm nữa.

 

Nghe ba tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để chuyện với trường học của Khương Giai, để họ không đuổi học ta.

 

Một người sắp về hưu, vì con riêng của vợ mà mất hết thể diện.

 

13

 

Học kỳ sau, thời khoá biểu của tôi dày đặc.

 

Giang Tự cũng bận rộn với việc học lên nghiên cứu sinh, chúng tôi rất lâu rồi chưa gặp nhau.

 

Hôm nay, lớp trưởng cấp ba tổ chức một buổi tụ họp học.

 

Mời tất cả những ai đang học ở Bắc Kinh đến tham dự.

 

Tôi đến khá sớm.

 

Mọi người thấy tôi đều rất nhiệt .

 

“Trạng Nguyên, cậu giấu kỹ thật đấy, lúc ấy ai cũng tưởng Khương Giai mới là Trạng Nguyên.”

 

Nói đến việc này, mọi người xôn xao bàn tán.

 

“Nghe Khương Giai không đậu đại học tốt.”

 

“A? 700 điểm mà cũng không đậu sao?”

 

“Cô ta tự có 700 điểm thực ra chỉ 670.”

 

“Nghe đâu ta ra một loạt giấy tờ giả, rằng có thể cộng thêm 20 điểm, rồi còn có mấy thứ hư danh khác, tôi cũng không hiểu rõ. Nhưng tất cả những điểm đó chỉ tính vào quá trình xét tuyển. Kết quả là, không lâu sau bị phát hiện giả mạo, giấy tờ thành đống rác.”

 

“Mà cậu biết rồi đấy, sau chuyện đó, ta chỉ còn cách vào một trường bình thường thôi… Đúng là phí điểm.”

 

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.

 

Khương Giai mặc một bộ váy rất đẹp, tay khoác tay một người đàn ông bước vào.

 

Không phải Tống Xuyên.

 

Mà là một người đàn ông lớn tuổi hơn chúng tôi rất nhiều.

 

Bạn bè lập tức im lặng, “Giai Giai, đây là ai ?”

 

Khương Giai liếc tôi một cái: “Bạn trai tôi, là nghiên cứu sinh tiến sĩ cùng trường với chị tôi.”

 

Mọi người nhau, khen ngợi: “Giai Giai thật giỏi!”

 

“Bộ váy trên người cậu trông đắt tiền đấy nhỉ?”

 

Người đàn ông mỉm nhã nhặn: “Giai Giai thích thì tôi mua cho ấy.”

 

Tiếng reo hò ái muội vang lên quanh đó.

 

Khuôn mặt Khương Giai vốn đang khó coi, cuối cùng cũng lộ nụ .

 

Lớp trưởng không chịu nổi, khẽ ho một tiếng: “À này, có ai thấy Tống Xuyên không?”

 

Có ai đó đáp: “Anh Tống sắp đến rồi.”

 

Lời chưa dứt, cửa lại mở.

 

“Xin lỗi, tôi đến trễ.”

 

“Bạn học Tống, hôm nay ăn diện ghê nhỉ.”

 

Sắc mặt Khương Giai cứng đờ, cúi đầu xé khăn giấy.

 

Tống Xuyên như thể không để ý đến , tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh tôi.

 

“Bận thực nghiệm, xin lỗi nhé.”

 

Nói rồi, ta ly nước dưa hấu trước mặt tôi: “Phục vụ, đổi ly khác giúp tôi, ấy không uống nước dưa hấu.”

 

Lớp trưởng liếc tôi: “Duệ Hòa, hai người...”

 

Khương Giai cúi đầu, vò nát khăn giấy.

 

Tôi nắm lấy ly nước: “Chúng tôi không có quan hệ gì.”

 

“Duệ Hòa, em...”

 

“Chúng ta có quen thân lắm sao?”

 

Tôi hỏi .

 

Nụ của Tống Xuyên hơi khựng lại: “Xem kìa, em vẫn còn giận sao.”

 

Tôi chỉ mỉm mà không gì.

 

Chuyện đó không bàn thêm nữa.

 

Kể từ sự cố Khương Giai vu oan cho tôi lần trước, mọi người bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến ta.

 

“Này, Duệ Hòa, trai của Giai Giai cũng học cùng trường với cậu, chắc hay gặp nhau lắm nhỉ?”

 

Khương Giai siết chặt cánh tay người đàn ông: “Khoa chính quy và tiến sĩ khác xa nhau, bọn họ không thân thiết lắm.”

 

Trong lời và hành của Khương Giai lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...