Có Mắt Không Nhìn [...] – Chương 10

12

 

Ngày hôm sau là cuối tuần.

 

Khoảng 10 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tin nhắn từ một người .

 

"Cậu mau lên mạng xem đi."

 

Tôi mở liên kết gửi.

 

"Trạng Nguyên tỉnh bắt nạt học bên đường."

 

Tiêu đề nổi bật, in đậm.

 

Phía sau là một bức ảnh: tôi giơ chai nước khoáng đổ lên đầu Khương Giai.

 

Mặc dù đã che mờ mặt qua cũng đủ nhận ra đó là tôi.

 

Phía dưới phần bình luận đều đang sôi nổi.

 

"Tôi biết bọn họ, hai người là chị em."

 

"Nam sinh bên cạnh là Giang Tự, cũng là sinh viên Thanh Hoa."

 

"Trời đất, sao lại bắt nạt người khác như thế."

 

Người vội nhắn tin hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?"

 

"Khương Giai mắng tớ!"

 

"Haizz... cậu lại ra tay, nên mới thành như ..."

 

"Cô ta mắng gì cậu, ai mà biết." 

 

Giang Tự nhắn tin đến trước tiên: "Đừng lo, để giải quyết."

 

Nhưng rõ ràng là tôi đã liên lụy đến .

 

Khương Giai tranh thủ thời cơ, nhanh chóng đăng ký một tài khoản cá nhân.

 

Cô ta kể về những điều mà chị đã với mình suốt mấy năm qua

 

Cô ta viết một bài dài hàng trăm từ với nội dung:

 

"Chị ấy rất đố kỵ, không muốn tôi đạt thành tích cao hơn. Mẹ tôi là người đến sau, nên mỗi ngày sống đều rất cẩn trọng. Hiện tại vì chị ấy xúi bẩy, ba mẹ tôi muốn ly hôn."

 

Cư dân mạng sôi nổi bình luận dưới bài viết:

 

"Làm mẹ kế thật khó!"

 

"Con của vợ trước mà đố kỵ thì con ruột phải chịu thiệt thòi sao? Nếu là tôi thì tôi sẽ đánh cho ta một trận."

 

Không lâu sau, số điện thoại của tôi bị công khai.

 

Tôi nhận hàng loạt cuộc gọi và tin nhắn, đều là người bênh vực cho Khương Giai.

 

Còn có người nguyền rủa tôi đi c.h.ế.t đi.

 

Dư luận lan truyền rất nhanh.

 

Khi lên top tìm kiếm, thậm chí có người gắn thẻ trường học của tôi.

 

"Học sinh như mà các người cũng dám nhận sao?"

 

Đêm hôm đó, tôi đi đến cửa hàng gần khu phố.

 

Ở cửa, tôi gặp Giang Tự, người vừa đi cả chặng đường dài.

 

Tháng 7, thời tiết nóng bức.

 

Anh vội vàng đến, mồ hôi đầm đìa.

 

Trông có chút nhếch nhác.

 

Nhưng không che nổi vẻ đẹp trai của .

 

Tôi chưa kịp gì, Giang Tự đã bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi đang rối bời.

 

Anh dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, đã tìm thấy đoạn ghi hình."

 

Giọng điệu trầm tĩnh mang lại cho tôi cảm giác an toàn lớn nhất.

 

Sự tủi thân mà tôi kìm nén cả ngày, giờ đây vỡ oà.

 

Tôi ôm , khóc nức nở.

 

Giang Tự hít sâu một hơi.

 

"Duệ Hòa, đừng sợ."

 

"Chúng ta sẽ phản công lại."

 

Đến sáng, tôi nhận tin nhắn từ một chủ kênh truyền thông.

 

Cô ấy đồng ý giúp tôi rõ mọi chuyện.

 

Chẳng bao lâu sau, đoạn video chân thực công bố.

 

Video ghi lại quá trình Khương Giai khiêu khích tôi một cách rõ ràng.

 

Cùng lúc đó, video cũ từ nhiều năm trước về Khương Giai và mẹ ta bỏ sữa bò vào đồ ăn của tôi cũng tung ra.

 

Tôi đã báo cảnh sát.

 

Ngồi trong tiệm trà sữa, tôi tần suất cuộc gọi đến trên điện thoại, từ mười mấy cuộc mỗi phút giảm dần xuống còn hai ba cuộc.

 

Những tin nhắn chửi rủa cuối cùng cũng ngừng lại.

 

Bầu trời lất phất mưa nhỏ.

 

Trong video, giọng của Khương Giai vang lên rõ ràng, lan truyền khắp nơi.

 

"Cô chỉ là một đứa con hoang không ai thèm."

 

Ngay lập tức, bình luận đảo chiều.

 

"Trời ạ, đây mà là lời của con người sao?"

 

"Tôi hiểu Khương Duệ Hòa, nếu là tôi chắc tôi cũng tạt nước vào ta."

 

"Còn nhỏ mà mồm miệng đã độc như thế."

 

"Tâm cũng ác độc, muốn c.h.ế.t người khác sao? @Cảnh sát Bình Thành, các không can thiệp à?"

 

Một vài ý kiến bị chìm trước đó cũng dần dần xuất hiện.

 

"Sinh viên đại học chỉ một câu, các người không dám điều tra sự thật sao?"

 

"Rõ ràng là không đạt điểm cao."

 

"Đúng , tôi học cùng trường với Khương Duệ Hòa. Con người ấy rất tốt."

 

"Việc ba mẹ ly hôn đã khiến ấy chịu tổn thương rất lớn, bình thường ngoan ngoãn, chưa từng quá trớn với ai."

 

"Không ai biết sao? Mẹ của Khương Giai còn là người thứ ba thượng vị đấy."

 

Chỉ trong một ngày, Khương Giai đã bị cư dân mạng công kích.

 

Cô ta vội vã xóa tài khoản của mình.

 

Thậm chí không để lại một lời xin lỗi.

 

Khi Giang Tự trở về nhà để nghỉ ngơi, tôi mới biết rằng những ngày qua chỉ ngủ có bốn tiếng mỗi ngày.

 

Bạn của qua điện thoại kể: "Không phải cậu ấy muốn bảo lưu kết quả học sao? Anh Giang chỉ muốn sớm có thành tựu một chút. Cậu ấy là muốn tiết kiệm tiền để sau này kết hôn."

 

“Kết hôn sao?”

 

“Đúng , năm nhất đại học đã bắt đầu tiết kiệm tiền.”

 

Tôi chợt nhớ tới ngày lễ tốt nghiệp cấp ba của Giang Tự, hình như có một sự kiện nhỏ xảy ra.

 

Ba tôi cùng mẹ của Khương Giai dẫn tôi và Khương Giai đi dạo trong trường.

 

Khi đến một bức tượng phun nước, ba tôi muốn chụp ảnh chung.

 

Sau đó họ nhờ một người qua đường, ba người trong gia đình họ vui vẻ đứng trước đài phun nước.

 

Dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa, ánh mặt trời thiêu đốt mặt tôi.

 

Không ai nhớ đến tôi.

 

“Bạn học, phiền chút nhé.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...