Lần này tiện thể dẫn Hiểu Hiểu và Gia Bảo đi chơi Thượng Hải một chuyến. Còn con cứ học hành cho tốt, chi phí ấy hả, đưa tụi ta một ngàn là rồi. Tháng này, tổng cộng hai ngàn đi.”
Ăn xong, tôi vét sạch 1.629 tệ còn lại trên người, đưa hết cho họ.
Họ tươi rời đi, tôi cứ tưởng mình đã tạm thời qua một cửa ải.
Nhưng không ngờ, từ lúc đó, tôi chính thức trở thành “cây rút tiền” của họ.
Từ quần áo, học phí, đồ dùng, sinh hoạt của Chu Hiểu Hiểu và Chu Gia Bảo… mọi thứ đều đổ lên đầu tôi.
Thậm chí sau này, họ còn mở miệng đòi thẳng 300.000 để phẫu thuật.
Trong điện thoại, tiếng khóc gào thảm thiết:
“Muốn cứu mạng thì lo tiền, không thì đứng đó mà ba mày chết đi!”
Tôi không thể ngơ.
Nhìn thấy thông báo tuyển người dán ở cửa KTV, tôi do dự hồi lâu, rồi vẫn bước vào.
Và chính vì thế… tôi gặp Quản Lộ Dư, cũng từ đó gánh luôn khoản nợ ba trăm nghìn.
Học kỳ hai năm ba đại học, tôi mở một studio nhỏ.
Tiền không nhiều, đủ để tôi sống.
Và thế là học phí đại học, sinh hoạt phí, quần áo của Hiểu Hiểu và Gia Bảo… lại tiếp tục đè lên vai tôi.
Sau khi tốt nghiệp, Quản Lộ Dư dốc toàn tâm toàn lực vào tôi.
Tôi thẳng với , trước khi trả hết nợ, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện cảm.
Nhưng vẫn cứ kiên trì như cũ.
Ba năm không thay đổi, như cơn gió ấm ngày xuân dần dần tan chảy trái tim bằng giá của tôi, chỉ còn lại một mẩu băng cuối cùng.
Rồi một hôm, tôi bị sốt cao bất ngờ, 168 cuộc gọi nhỡ, và cánh cửa bị đá văng ra.
Tất cả… đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của tôi.
Tôi đem hết mọi khúc mắc, sợ hãi, tổn thương ra kể hết.
Anh không lùi bước, ngược lại còn :
“Từ giờ trở đi, sẽ cùng em gánh vác tất cả!”
Thế là tôi đưa về nhà.
Tôi muốn với ba mẹ rằng, tôi đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, đã đến lúc mỗi người nên đi con đường riêng.
Nhưng không ngờ… họ lại càng quá đáng hơn.
Ép phải sắp xếp công việc cho Chu Hiểu Hiểu – vừa mới tốt nghiệp.
Còn khoản nợ ba trăm nghìn mà tôi vay từ đầu, không những chưa trả xong, mà ngày càng phình to.
Phải đến gần một năm trở lại đây, tôi mới có nhóm khách hàng quen, việc ăn mới tạm ổn.
Chỉ tiếc là lần trước không ký hợp đồng lớn, nếu không, vừa đủ để lấp xong lỗ hổng tài chính, còn dư lại đúng bằng số tiền nợ cuối cùng tôi phải trả cho Quản Lộ Dư.
Tôi đã nghĩ, khi tôi trả xong món nợ cuối cùng, chúng tôi có thể đứng trên cùng một vị trí, ngang hàng mà chuyện, cùng nhau vun đắp cho tổ ấm nhỏ này.
Cùng nhau đứa bé trong bụng lớn lên từng ngày.
Nhưng tại sao…?
Rõ ràng chỉ còn một bước nữa thôi, hạnh phúc trong tầm tay lại biến thành vực sâu đứt gãy.
Tôi không nhớ mình trở về phòng như thế nào, rồi nằm ngủ ra sao.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn giữ nguyên tư thế co ro, hộp quà trong lòng đã bị bóp méo.
Tôi đưa tay sờ bên cạnh, chăn vẫn còn phẳng lì, chứng tỏ … cả đêm không về.
Không về cũng tốt. Không thì… tôi biết đối diện với thế nào đây?
Là chất vấn? Hay vờ như không có chuyện gì?
Rối bời. Lòng tôi rối như tơ vò. Mọi thứ đều rối.
Ánh nắng len qua rèm cửa, rọi thành từng vệt sáng lên sàn đá cẩm thạch.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra vài chuyện.
Ngày 12 tháng 6, thai ba tuần… Tức là khoảng tầm 20/5.
Lúc đó, tôi hiểu cho những vất vả khi đi công tác, một mình nhập viện cũng không dám , sợ ảnh hưởng đến việc đàm phán của .
Thỉnh thoảng tôi năn nỉ gọi video, trong ánh mắt toàn là mệt mỏi. Tôi còn tưởng vất vả vì công việc, nên cố kìm lại mong muốn chuyện thêm vài câu, chỉ mong có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, dù chỉ thêm một phút. Ha! Anh thì hay rồi!!
3
Người đẹp trong lòng, chỉ lo mây mưa.
Còn tôi, lại vì đi công tác mà có cơ hội giấu nhẹm chuyện mang thai, rồi hí hửng định tặng cho một món quà sinh nhật thật đặc biệt.
Quà còn chưa kịp tặng, đã gửi ngược cho tôi một “món quà lớn”.
Đột nhiên lại nhớ đến đoạn kết bộ phim hôm đó.
Một cú plot twist rồi lại twist nữa, có thể là do logic kém nên càng về cuối càng nhạt nhẽo.
Chẳng có chút nào hấp dẫn như hai phần trước.
Lúc nào không hay, tôi lại ngủ thiếp đi.
Tầm hơn mười một giờ, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là mẹ của Quản Lộ Dư gọi tới:
“Cô mang canh đến cho thằng Dư đi, tôi hầm xong rồi.”
Tôi không gì.
Bà ta có chút mất kiên nhẫn, giọng bắt đầu cáu:
“Câm rồi à? Hôm qua bảo đưa nó về nhà ăn sinh nhật, không chịu. Hôm nay bảo mang canh thôi mà cũng không muốn ?!”
So với việc dây dưa với mẹ chồng, tôi thà đối mặt với Quản Lộ Dư còn hơn.
Tôi lười đáp, uể oải một câu “Biết rồi.”
Đối phương như bị chọc giận:
“Cô còn đang ngủ à?! Chồng hôm qua đi xã giao tới ba bốn giờ sáng, còn ngủ đến tận giờ này hả?!”
“……”
Đầu tôi bắt đầu đau lên vì mớ lời lảm nhảm bên kia.
Trước đây chỉ có thể im lặng nghe mắng.
Hôm nay không hiểu sao lại can đảm đến lạ, tôi bấm luôn nút tắt máy.
Tôi có thể tưởng tượng cảnh mẹ Quản tức giận ném điện thoại, mặt mày tức tối đến nghẹn lời.
Không hiểu sao, tâm trạng lại thấy… sảng khoái.
Rửa mặt xong, chị Tiền đã đem canh đến tận nơi.
Nếu chuyện tối qua bước vào thư phòng của Quản Lộ Dư là điều khiến tôi hối hận nhất…
Thì việc đồng ý mang canh cho hôm nay, chính là điều tôi hối hận thứ hai.
Cửa văn phòng của không khóa, tôi chỉ vừa đặt tô canh lên bàn việc, ngồi xuống đợi quay lại.
Thì bên trong phòng nghỉ, bất chợt vang lên tiếng trò chuyện.
“Dư ca, rốt cuộc khi nào mới với chị ấy chuyện ly hôn?”
Một tiếng “Dư ca” vang lên khiến tôi nổi hết da gà.
“Hiểu Hiểu…” – Quản Lộ Dư ngập ngừng.
Chu Hiểu Hiểu nũng nịu:
“Được thôi, miễn là em không phải lôi chuyện từng giở trò với chị ấy ra hết là !”
Quản Lộ Dư khẩy, đầy mùi trêu chọc:
“Em giỏi thì hết ra đi! Mấy chiêu đó không phải do em bày ra sao?”
Giữa chừng còn vang lên vài âm thanh khiến người ta khó mà miêu tả nổi.
Cái văn phòng chết tiệt này, cách âm tệ đến mức không tưởng.
“Cái ông giám đốc Diêm đó là em sắp xếp đấy nhé, chẳng phải cũng gật đầu đồng ý sao?
Còn nữa, lúc hai người mới cưới, mấy chuyện xấu xí kia em không gánh đâu nha!”
“Nhưng mà Dư ca, trước đây vì sợ chị ấy thoát khỏi sự kiểm soát của nên em nhịn.
Nhưng bây giờ khác rồi…
Con em không thể sống kiểu âm thầm lén lút như em đâu!”
“Dư ca~ em sẽ rất ngoan, ngoan hơn cả chị ấy.”
…
Phần sau, tôi không nghe nổi nữa.
Không thể ngờ … chỉ trong vòng chưa đầy 24 tiếng, thế giới của tôi có thể sụp đổ đến hai lần.
Bảo sao studio mỗi lần đến thời điểm quan trọng lại hay xảy ra trục trặc bất ngờ.
Ba năm qua tôi đã có bao nhiêu đêm thức trắng, nghi ngờ năng lực của chính mình.
Tự hỏi có phải mình là đồ vô dụng, học bao nhiêu năm khổ sở mà chẳng bằng đi công nhân cho rồi.
Thì ra… tất cả đều do ta giở trò sau lưng tôi.
Toàn thân tôi run rẩy không ngừng. Chỉ muốn chạy trốn! Ngay cả cơn đau âm ỉ dưới bụng cũng bị bản năng bỏ qua Đứng dưới ánh nắng, trước mắt tôi là từng mảng đen lớn. Nhức đầu, tay run, chân mềm nhũn.
Khi ý thức quay trở lại, tôi đã kéo vali ra ngoài, trong tay là tờ đơn ly hôn vừa lục ra từ ngăn kéo.
Ly hôn đi!!
Giọng trong đầu tôi gào thét.
“Đã khi ta chọn sẵn cái kết rồi, còn do dự gì nữa?”
Ký tên, kéo vali rời đi.
Trước khi đóng cửa, tôi lại phòng khách.
Thức ăn trên bàn đã bắt đầu bốc mùi, kem bánh sinh nhật chảy nhão ra.
Vì những món ăn nhỏ trên cái bàn vuông ấy, tôi đã học bánh hơn một tháng, mất nguyên một buổi chiều để chuẩn bị bữa cơm. Tiếc thật…
Bạn thấy sao?