Cuối cùng cũng đến ngày nhận cuốn sổ đỏ. Anh ấy ôm tôi vào lòng, tuyên bố với cả thế giới rằng tôi chính là cả thế giới của .
Thế chưa đến ba năm sau khi kết hôn, lại có con với một người phụ nữ khác.
Người đó… là con nuôi của bố mẹ tôi, là em tôi.
1
Hôm nay là sinh nhật của Quản Lộ Dư.
Anh ấy đi công tác suốt cả tháng Năm.
Studio của tôi đang đàm phán một dự án hợp tác rất quan trọng, không thể ở bên .
Sau khi về, công ty cũng bận, studio của tôi cũng bận.
Khó khăn lắm mới có dịp kỷ niệm ngày cưới, mà cũng chỉ kịp đi xem một bộ phim cùng nhau.
Chúng tôi đã rất lâu rồi không thật sự ăn mừng một ngày nào có ý nghĩa.
Thức ăn đã hâm đi hâm lại tám lần rồi, mà vẫn chưa về.
Tin nhắn không trả lời, điện thoại cũng không bắt máy.
Ba phút trước tôi còn gọi, thì máy đã tắt nguồn.
Cuối cùng, tôi đã hiểu cảm giác tuyệt vọng mà từng – lúc sốt cao, gọi cho tôi vô số cuộc, không ai bắt máy.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay, tôi giật mình.
Trước đây cũng từng có lúc như , tôi chưa bao giờ khóc đến mức này.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, lau mãi cũng không khô.
— Đinh linh…
Là trợ lý của Quản Lộ Dư nhắn đến: “Chị dâu, có một cuộc xã giao đột xuất, chắc không rút ra , báo với chị một tiếng.”
Cuối cùng thì lòng tôi cũng bình tĩnh lại, cố ép bản thân ăn một chút gì đó.
Dù sao… tôi cũng chẳng còn tư cách để mà giận dỗi nữa.
Nghĩ một lúc, tôi cầm hộp quà đặt ở ghế đối diện, xoay người đi vào thư phòng của Quản Lộ Dư.
Tôi chưa từng bước vào thư phòng của .
Đó là lãnh địa riêng tư của , bất kể về muộn cỡ nào, cũng sẽ ghé qua đó một lát.
Thứ trên bàn ăn có thể không thấy, thứ trên bàn việc, nhất định sẽ thấy.
Nếu có thể biết trước … những bí mật đang bị phong kín trong ngăn kéo đó,
tôi chắc chắn sẽ đặt hộp quà xuống rồi rời đi ngay.
Đáng tiếc lúc đó, tôi chỉ cố chấp muốn tìm một cây bút để viết vài dòng giấy nhắn cho .
Trong ngăn kéo, trên cùng, là một tờ phiếu kết quả khám bệnh.
Tên bệnh nhân: Chu Hiểu Hiểu.
Là con nuôi của bố mẹ tôi. Là em tôi.
Ầm ——
Đầu tôi trống rỗng, ong ong cả lên.
Chuyện này quá sức tưởng tượng!
Tôi cầm lấy phiếu khám.
Thời gian khám là chiều ngày 12 tháng 6.
Thật trùng hợp, hôm đó là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.
Trong đầu tôi như có hàng trăm chiếc xe container lao qua,đâm sầm, nghiến nát tất cả suy nghĩ.
Hôm đó, tôi năn nỉ Quản Lộ Dư mãi, mới thuyết phục đi xem bộ phim trinh thám mới ra – đạo diễn nổi tiếng với những cú plot twist kinh điển.
Nhưng xem một nửa, nhận cuộc gọi, công ty có việc gấp, phải đi trước.
Giọng vội vã, mày nhíu chặt.
Tôi đòi đi cùng, lại ép tôi ngồi xuống ghế, tôi đã nhắc đến bộ phim này suốt nửa tháng, cuối cùng cũng xem suất chiếu đầu tiên, mới nửa chừng mà bỏ về là sao?
Ha!
Thời điểm in tờ phiếu khám, chính là lúc nhận điện thoại rời khỏi rạp.
Kết quả khám: thai ba tuần, phát triển tốt.
Bảy chữ to như bảy tảng băng lạnh buốt, từng lớp từng lớp bủa vây lấy tôi.
Tay chân tôi bắt đầu lạnh buốt, sau đó là sống lưng, rồi đến trái tim.
Phần bụng dưới quặn lên một cơn đau, cả người tôi như bị rút hết sức lực, rã rời ngồi phịch xuống ghế.
Tay tôi vô thức đặt lên bụng, run lẩy bẩy.
Một ý nghĩ khiến tôi tuyệt vọng bắt đầu bùng phát dữ dội trong đầu.
Đứa bé trong bụng mới hai tháng rưỡi… đã có tim thai.
2
Nó có thể cảm nhận cảm của mẹ, nên tôi chỉ có thể cố ép mình không nghĩ nhiều.
Tự nhủ phải bình tĩnh lại, biết đâu Hiểu Hiểu có nỗi khổ không tiện với gia đình, nên mới tìm đến Quản Lộ Dư.
Còn tờ phiếu khám kia, chắc chỉ là bị kẹp nhầm trong tập tài liệu nào đó, vô mang về.
Chưa kịp trả lại thôi…
Nhưng vừa liếc mắt xuống, lớp vỏ bọc vất vả dựng lên trong lòng tôi lập tức sụp đổ tan tành.
Như một quả trứng sống rơi từ tầng cao, vỡ toang đến không thể cứu vãn.
Ngay bên dưới phiếu siêu âm thai… là một tờ đơn ly hôn!
Dòng chữ đậm, in hoa màu đen nổi bật, đập thẳng vào mắt tôi, như xé toạc lớp bình yên giả tạo mà tôi tự gắng gượng xây nên.
Chu Hiểu Hiểu!
Bao nhiêu người trên thế giới này, bao nhiêu người bên cạnh ấy… tại sao lại là Chu Hiểu Hiểu?!
Cô mà cả đời tôi chỉ mong thoát khỏi!
Cô ấy là con mồ côi – cháu ruột bên ngoại của ba tôi.
Một tai nạn giao thông cướp đi cả gia đình ấy, chỉ còn mình ấy sống sót.
Ba tôi quyết định nhận nuôi ấy.
Ba mẹ tôi thương ấy mồ côi, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Còn em trai tôi – Chu Gia Bảo – thì lại gửi gắm kỳ vọng nối dõi tông đường.
Ba đứa trẻ trong nhà, chỉ có tôi là phải chịu cảnh bị đối xử bất công.
Chu Hiểu Hiểu mặc chiếc váy mới, đi lại khoe khoang trước mặt tôi, không một ai nhớ ra hôm đó là sinh nhật tôi.
Rõ ràng ba mẹ hoàn toàn có thể chia nhau đi họp phụ huynh,
họ lại nhất quyết bỏ mặc tôi.
Tôi không bằng Chu Gia Bảo, lại càng không bằng Chu Hiểu Hiểu.
Nên tôi quyết định bỏ trốn.
Năm lớp 12, tôi miệt mài học ngày học đêm, cuối cùng cũng thi đỗ đại học ở Thượng Hải.
Nhưng họ không cho tôi đi học.
Họ tôi nên đi công nhân, sống dưới mũi họ mà việc.
Chu Hiểu Hiểu tôi bị mắng, ấy lén.
Tôi phản kháng.
Phản kháng vô hiệu.
Họ xé nát giấy báo nhập học của tôi, tịch thu chứng minh thư, rồi đóng gói tôi đưa thẳng vào nhà máy dưới thị trấn.
Khi tôi trốn thoát , trong tay chỉ có sáu nghìn đồng, lần đầu tiên thấy Thượng Hải lúc bốn giờ sáng, mọi thứ với tôi đều như một giấc mơ.
Nạp tiền cơm hết một trăm, tôi chỉ còn lại hai trăm sáu mươi đồng.
Thứ giá trị nhất tôi sở hữu là chiếc điện thoại cũ mua lại với giá sáu trăm.
Tôi từng nghĩ… mình đã thoát rồi.
Nhưng không hiểu sao, họ lần ra trường tôi đang học.
Giữa quảng trường học đông người qua lại, họ đứng đó mắng ầm ĩ:
“Chúng tôi nuôi ăn học, giờ có cánh có cánh rồi thì không cần chúng tôi nữa à?!”
“Không không rằng bỏ nhà đi, mẹ vì tức giận mà phải nhập viện!”
“Học nhiều sách quá rồi lương tâm cũng học mất luôn hả? Nhà này sắp không có cơm ăn, không giúp thì thôi, còn định bỏ tiền vào trường!”
Lúc đó đúng vào giờ cơm tối, người đi lại đông nghịt.
Ai ai cũng ngoái đầu chỉ trỏ.
“Tôi còn phải học, mỗi tháng cũng chẳng dư bao nhiêu… một ngàn đồng, tôi chỉ có thể đưa từng đó.”
Tôi chỉ muốn kết thúc nhanh cái cảnh tượng hỗn loạn này, nên chủ đưa ra thỏa hiệp.
Với ba công việc thêm một lúc, mỗi tháng tôi cũng chỉ kiếm hơn hai ngàn.
“Được rồi, bọn ta còn chưa ăn cơm nữa. Cái quán ở cổng trường ấy, cũng tạm đấy.
Còn nữa, Tết này đừng có về nhà, tiền tàu xe cũng mất cả ngàn, thôi thì đưa hết cho bọn ta.
Bạn thấy sao?