Cô Lao Công Số [...] – Chương 9

Thứ Hai, ông chủ đang xem trực tiếp, hỏi: "Tại sao lại để ý đến phó bản Phòng Bài như ?"

 

Tôi đáp: "Vì tôi có một thứ rất quan trọng muốn giao cho hắn."

 

Phó bản kết thúc, tôi gõ cửa Phòng Bài.

 

Hắn : "Xin chờ một chút, tôi nghĩ tôi vẫn chưa chuẩn bị xong! Tôi không dám tưởng tượng hình dáng hiện tại của ông ấy, luôn lo sợ rằng tóc ông ấy lại bạc thêm, vết thương lại nhiều hơn. Tôi mong mang tin tốt đến, cũng sợ mang đến tin xấu, tôi luôn sống trong trạng thái lo lo mất. Cô lao công à, tôi có phải vô dụng quá không?"

 

"Tôi hiểu", Tôi qua cánh cửa, "Nhưng không cần lo lắng, cha rất khỏe, trạng thái của ông ấy cũng khá ổn."

 

Hắn hít sâu một hơi: "Cô vào đi."

 

Tôi bước vào, hề tôi. Tôi đưa quyển sổ phác thảo cho hắn.

 

"Ông ấy còn nhờ tôi chuyển một câu."

 

Ánh mắt hắn rời khỏi quyển sổ, dừng trên tôi.

 

Tôi : "Ông ấy mãi mãi ."

 

Chú hề lật từng trang sổ, nước mắt không kìm nén , bật khóc nức nở: “Tôi từng có gian đoạn trong tuổi nổi loạn, đã nhiều chuyện sai trái... Tôi từng rất ghét ông ấy..."

 

Hắn cứ những câu không mạch lạc, cuối cùng lại kết thành một câu: "Tôi cũng ông ấy."

 

Thời gian trôi qua lặng lẽ, luôn để lại vài điều tiếc nuối.

 

Tôi lại nhớ đến cha mình.

 

"Anh cứ từ từ xem đi, tôi không quấy rầy nữa." Tôi xoay người rời đi.

 

Hắn : "Cảm ơn , lao công."

 

Ra khỏi cửa, ông chủ tôi: "Sao lại trông có vẻ u sầu ?"

 

Tôi tựa vào tường: "Nhớ người thân đã khuất thôi."

 

Ông chủ, vốn thích xen vào chuyện người khác, cũng trầm mặc: "Có cần tôi pha cho một ly rượu không?"

 

"Tôi không uống rượu." Tôi lắc đầu, cầm lấy bốn món thánh khí, "Tôi tan ca rồi, muốn về chuyện với mẹ."

 

Ông chủ : "Đúng , ngày mai gặp."

 

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn hiếu thảo mà cha mẹ chẳng còn.

 

Hãy trân trọng người trước mắt.

 

Ngày hôm sau, tôi tràn đầy năng lượng xuất hiện trước mặt ông chủ: "Ông chủ, hôm nay tôi đã khôi phục trạng thái rồi!"

 

Tôi vung chổi, học theo tác câu tay của Diệp Vấn: "Hôm nay tôi sẽ quét sạch mười phó bản!"

 

"Ồ? Tự tin như ?" Ông ta tôi đầy hứng thú.

 

Tôi thu chổi lại: "Làm việc lâu như , không phải không có lợi ích. Tôi đã nghiên cứu rất kỹ rồi, chỉ cần thứ mà NPC trong phó bản coi là rác thải thì mới tính là rác. Ví dụ như Phòng Bài, hắn không cho rằng dấu vết mờ trên bảng hiệu cần lau sạch thì không cần lau."

 

Ông ta gật gù: "Không ngờ ngươi ngốc không ngớ ngẩn. Đúng , mọi thứ trong phó bản đều do sở thích của NPC quyết định."

 

Tôi hí hửng: "Theo quan sát của tôi, có vài NPC rất dễ đối phó. Ví dụ như đám xác sống trong phó bản Zombie, vũ công trong phó bản Tango, hay những con chim trong phó bản Bầu Trời Xanh..."

 

Ông chủ có phần bất ngờ: "Quan sát của ngươi rất tinh tường, xem ra cuối tháng ta phải tốn khá nhiều m.á.u rồi."

 

"Gầu vừa vang, Má Ngô lên sàn! Xem tôi trở lại ngay đây!" Tôi mang theo gầu và chổi, phấn khích xông vào phó bản Zombie.

 

Đồ tùy táng của nó chính là những thứ rác rưởi trong mắt nó.

 

Nhưng khi tôi ôm đống rác đi ra ngoài, chúng lại biến mất hoàn toàn.

 

Ông chủ nhếch miệng : “Đồ tùy táng của nó là một phần bối cảnh của phó bản, không thể mang ra ngoài .”

 

Tôi không cảm chằm chằm vào ông ta: “Sao ông không sớm?”

 

Ông ta nhạt: “Niềm vui của phó bản là ở việc khám . Vội vàng thì sao ăn đậu phụ nóng.”

 

Trong những ngày tháng như , cuối cùng cũng đến lúc nhận lương.

 

Ông chủ cầm quyển sổ trắng trống trơn, bộ tịch liếc qua một cái rồi : “Ngô Tử Du, lương cơ bản 20.000 tệ. Tháng này quét dọn 8 phó bản. Tổng cộng 28.000 tệ, đã tạm ứng 3.000, còn lại 25.000 tệ. Cô ra ngoài kiểm tra tài khoản ngân hàng đi, chắc là đã nhận rồi.”

 

“Yeah! Yêu ông chủ quá đi!” Tôi vui mừng chạy một vòng quanh văn phòng, rồi tiếp: “Ông chủ à, tôi muốn xin nghỉ.”

 

Ông ta đáp: “Không cần xin nghỉ, thời gian của , tự sắp xếp.”

 

Đám cưới của Lâm Vi Vân đã sắp đến, với tư cách là một người thân của ấy, tôi không thể vắng mặt. Những chi tiết nhỏ nhặt nhất, từ trang trí bàn tiệc đến lựa chọn từng loại hoa, đều cân nhắc cẩn thận.

 

Trong thời gian chuẩn bị, lại xảy ra một sự cố đặc biệt tại phó bản Lâu Đài Cổ.

 

Tiểu Lý thùng rác đã chất đầy, mặt mày rầu rĩ: “Má Ngô, chị không với tôi khi đầy thùng thì phải thế nào!”

 

Thế là, các người chơi trong phó bản trông thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

 

Boss kéo theo một chiếc thùng rác đầy ắp những mảnh thi thể, đi lang thang khắp các tầng lầu. Vẻ mặt hung dữ của nó giống như đang suy nghĩ cách ăn thịt người, khiến toàn bộ người chơi sợ hãi đến mức run lẩy bẩy như chim cút.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...