Nhớ đến lời ông chủ về con mèo đen, tôi hề và : "Chúng ta là gia đình, phải không?"
Hốc mắt hắn đỏ hoe, gật đầu : "Đúng , chúng ta là gia đình. Phòng Bài vĩnh viễn chào đón ."
Tôi mỉm , mang bộ bài theo, rời khỏi phòng.
Ban đầu, tôi định dùng số tiền ba nghìn ông chủ đưa để thẻ tập gym cả năm, tăng cường sức khỏe, giờ việc đó tạm hoãn đã.
Rời khỏi không gian hậu trường của trò chơi kinh dị, tôi nhắn tin cho thân thời cấp ba: "Cậu vẽ tranh minh họa cho người khác giá bao nhiêu?"
Cô ấy trả lời: "Còn tùy, tranh đen trắng thì hai trăm một tấm, tranh màu thì giá khác nhau."
Tôi hỏi: "Còn vẽ ký họa thì sao?"
Cô ấy : "Từ hồi đại học vẽ ở đường phố xong mình không nữa rồi."
Tôi hỏi tiếp: "Hồi đó cậu vẽ ký họa giá bao nhiêu một tấm?"
Cô ấy nghĩ một lúc: "Hai, ba chục gì đó."
Tôi nhắn lại: "Chốt giá."
Cô ấy: "Hả?"
Ngồi trong xe taxi, tôi nhắn tiếp: "Cậu có thể xuống nhà rồi, mình còn hai phút nữa là đến nơi."
Mười phút sau, chúng tôi ngồi trên chiếc Cadillac của ấy, hướng đến phố Hoan Lạc.
Cô ấy liếc tôi: "Cậu có biết ngay cả trai đến tìm tôi cũng phải báo trước nửa tiếng không?"
Ngồi ghế phụ, tôi ấy: "Biết rồi, Lâm tiểu thư, đây là lần thứ hai cậu nhắc câu đó rồi, mình mời cậu uống trà sữa."
Lâm Vi Vân : "Lần này trà sữa cũng không dỗ mình đâu, tháng sau mình kết hôn rồi, cậu phải phù dâu cho mình đấy."
Tôi vui vẻ hỏi: "Hai cậu định kết hôn rồi à?"
Khóe miệng ấy giấu không nổi nụ : "Ừm, đã gặp bố mẹ hai bên rồi, ai cũng hài lòng."
Tôi mỉm : "Không vấn đề gì, mình phù dâu cho cậu."
Cô ấy gật đầu, hỏi tiếp: "Nghe ông chủ cậu sa thải cậu vì cậu nghỉ phép chăm sóc ba lâu quá, có thật không?"
Tôi ấy: "Sao cậu biết?"
"Thật sự có chuyện này sao?" Cô ấy nhíu mày, "Đúng là đồ rác rưởi! Thật sự không ổn thì đến studio của mình tạm đi, chị em không đảm bảo gì khác, tuyệt đối không để cậu đói."
Tôi đáp: "Mình tìm công việc mới rồi."
Cô ấy hỏi: "Thật không? Làm gì thế?"
Tôi : "Làm lao công cho gia đình giàu có."
Chuyện về trò chơi kinh dị vẫn không thể tiết lộ ra ngoài.
Cô ấy lại nhíu mày: "Lương thế nào? Đừng để bị lừa đấy."
Tôi : "Mỗi tháng hơn một vạn, cũng khá nhàn."
Lâm Vi Vân đáp: "Nói chung cậu tự ý một chút, bây giờ ngành nào cũng khó khăn, có thể ổn định lâu dài là , mà lần này cậu gọi mình chạy năm mươi cây số đến phố Hoan Lạc này để gì thế?"
Tôi ấy: "Là chuyện mình qua WeChat trước đó, vẽ ký họa nhân vật, nét vẽ phải mượt mà, tốt nhất là giống hoạt hình..."
Nghe xong cầu của tôi, ấy im lặng một lúc: "Cậu nghĩ mình có thể sản xuất phim hoạt hình ngắn đoạt giải Oscar không?"
Tôi nghĩ ngợi rồi đáp: "Có lẽ... không?"
Cô ấy vừa lái xe vừa : "Cậu đánh giá mình cao quá rồi, còn dùng từ 'có lẽ' nữa chứ. Ngô Tử Du, ý mình là, cậu quay video lại đi, rồi mình về tìm người vẽ giúp cậu, ngân sách của cậu là bao nhiêu?"
Tôi cắn môi đáp: "Ba nghìn."
Cô ấy gật đầu: "Được, trong khoảng ba nghìn, mình sẽ tìm người giúp cậu với mức giá hợp lý nhất, cậu thấy sao?"
Tôi : "Được."
Cứ thế trò chuyện, chúng tôi đến phố Hoan Lạc.
Dần về đêm, ánh đèn của nhà hát nhỏ trên phố Hoan Lạc bật sáng.
Phạm Triết, một ảo thuật gia, đã việc tại nhà hát này hơn ba mươi năm, luôn đảm nhiệm phần mở màn.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, mời rút một lá bài bất kỳ. Đừng để tôi thấy, hãy dùng bút dạ ký hiệu lên đó, sau đó nhét lại vào xấp bài."
Tôi rút bừa một lá, dùng bút ký một chữ W lên.
Ông ấy nhận lại bộ bài: "Bây giờ, mời một nguyện viên khác xáo bài."
Sau khi xáo bài vài lần, Phạm Triết cầm lại xấp bài: "Bây giờ tôi sẽ tự xáo lại một lần nữa."
Xáo xong, ông kéo tay áo, lật lá bài trên cùng: "Mọi người xem, có phải lá này không?"
Oa, Khán giả vỗ tay rần rần.
Tiết mục tiếp theo là tấu hài, Phạm Triết quay lại hậu trường.
Tôi và Lâm Vi Vân cũng đi vào hậu trường.
Tôi bước đến gần ông: "Ông Phạm, vừa rồi ông đã biểu diễn một màn ảo thuật cho tôi, bây giờ tôi cũng muốn biểu diễn một màn cho ông, không?"
Lâm Vi Vân giơ điện thoại quay video.
Phạm Triết mỉm : "Tất nhiên ."
Bạn thấy sao?