Bước ra khỏi phó bản, ông chủ vẫn ngồi trên bàn việc, tôi: "Lần này dường như không dọn dẹp gì cả?"
Tôi gật đầu: "Ừ, không cần tính lương cho tôi."
Ông ấy tôi, : "Tôi rất đánh giá cao sự trung thực của , vì thế tôi quyết định thưởng cho …"
Tôi : "Một nụ hôn gió đúng không? Thật sự không cần đâu."
Ông ấy phì : "Bị đoán trúng rồi… Lần sau sẽ đổi phần thưởng khác, bây giờ nên về nhà, hiện tại đã là bốn giờ rưỡi chiều, giờ tan là bốn rưỡi, hãy nhớ kỹ, nơi này không cho phép tăng ca."
Ông ấy vỗ tay một cái, khung cảnh xung quanh mờ dần, tôi quay trở lại thế giới thực.
Thật dứt khoát, không để cơ hội thêm giờ nào.
Tôi bất đắc dĩ trở về nhà, bà nội ngồi trước cửa, giọng không rõ ràng hỏi: "Tử Du, tìm việc chưa?"
Tôi tiến đến gần, ghé sát tai bà : "Bà ơi, cháu tìm rồi."
Tai bà không thính, phải thật gần mới nghe .
"Thế thì tốt, thế thì tốt." Bà liền hai lần, như thể tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. "Bà đã biết mà, tìm việc đâu khó cháu, cháu là sinh viên tốt nghiệp đại học, dễ dàng tìm việc mới…"
Bà một tràng dài rồi mới dừng lại.
Tôi bước vào nhà, chào hỏi mẹ.
Ăn cơm, nghỉ ngơi…
Thứ Hai.
Tôi mang theo bốn món thần khí, một lần nữa bước vào không gian bí mật sau phó bản.
Ông chủ khoanh tay, tôi: "Đừng vội vào, phó bản đang diễn ra."
Ông ấy vỗ vào chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi xuống xem livestream chút đi."
Tôi ngước mắt lên, vô số hình ảnh lơ lửng giữa không trung.
Phó bản Phòng Bài, người chơi cầm lá bài quỷ đang mồ hôi đầm đìa.
Phó bản Cửu Vĩ, người chơi đang thảo luận cách giải.
……
"Phó bản này đã kết thúc, nếu không ngại thì có thể vào dọn dẹp ngay."
Ông ấy chỉ vào một nơi, tôi theo. Máu tươi, tứ chi đứt lìa… cùng với những con quái vật đang gằn.
3
Khi tôi đẩy cửa bước vào, con quái vật đang ngồi xổm trên chiếc ghế nằm, dưới chân là một vũng m.á.u đặc sệt, đỏ lòm và trơn trượt.
Những mảnh t.h.i t.h.ể người vương vãi khắp nơi, dù là một chuyên gia thu gom xác cũng khó lòng sắp xếp lại đầy đủ.
Khung cảnh trước mắt chẳng khác gì địa ngục.
Mà đây, mới chỉ là tầng hai của tòa lâu đài cổ.
Tôi dựa vào lan can xuống dưới, cảm giác giống như lần đầu tiên đọc truyện tranh của Ito Junji, cảnh tượng sốc đến nỗi khiến người ta khó mà dời mắt.
Tôi lẩm bẩm: "Thật khó mà dọn dẹp nhỉ."
Đã biết trước mà, cái mức lương một nghìn đồng tính theo sản phẩm này đúng là không dễ lấy chút nào.
Tôi đeo khẩu trang, mang găng tay, cầm lấy chiếc kẹp, chuẩn bị kẹp những mảnh t.h.i t.h.ể này vào thùng rác lớn.
Con quái vật tôi, đang bận rộn việc, liền cất tiếng gọi: "Này!"
"Này bà kia, tôi để ý đã lâu rồi đấy, sao lại dám dọn dẹp mà không xin phép chủ nhân trước chứ?"
Tôi thẳng vào đôi mắt hung dữ của nó, hỏi: "Vậy cậu có cần dọn dẹp không?"
Nếu nó không cần thì tốt biết mấy, tôi có thể thoát khỏi cái công việc nặng nhọc này.
Nó gật đầu liên tục, như thể gà mổ thóc: "Cần, cần lắm! Bà à, tôi mong ngày đến dọn dẹp như mong hạn hán gặp mưa !"
Khóe miệng tôi giật giật vài cái: "Tôi họ Ngô, cậu có thể gọi tôi là..."
Còn chưa kịp hết câu, nó đã dùng hai tay nắm lấy găng tay của tôi, suýt chút nữa thì kéo rách luôn, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc: "Má Ngô à! Cô không biết đâu, trước khi tới tôi sống khổ sở thế nào đâu. Ban đầu tôi ở tầng một, giờ thì sắp phải lên sống trên nóc nhà rồi! Hôi thối không chịu nổi!"
Thôi, mặc kệ nó gọi thế nào đi. Tôi hàm răng sắc như kim của nó, : "Vậy để tôi bắt đầu dọn dẹp nhé."
Nó khóc lóc như mưa, ai không biết chắc còn tưởng tôi vừa chuyện gì kinh khủng lắm với nó.
Nó gật đầu thật mạnh: "Làm ơn, ơn, Má Ngô!"
Thế là tôi kéo thùng rác lớn, bắt đầu hành “gom xác”.
Đi nửa vòng, thùng rác đã nặng đến mức khó đẩy nổi, bánh xe "đỏ lòm" cũng sắp không lăn nữa.
"Má Ngô, để tôi cho!"
Nó từ phía sau đẩy thùng rác giúp tôi.
Chậm thêm chút nữa thì chắc cơ bắp tay tôi sẽ thêm hai con chuột mất.
Đi quanh tầng hai một vòng, cánh tay tôi rã rời, đến việc cầm kẹp cũng run rẩy không thôi.
"Này…" Tôi nó. "Vẫn chưa hỏi cậu tên gì nhỉ?"
Nó : "Cứ gọi tôi là Tiểu Lý. Tên đầy đủ của tôi là Leonardo DiCaprio Lý."
Bỏ qua cái tên kỳ quặc đó, tôi gật đầu: "Tiểu Lý à, Má Ngô hôm nay có lẽ phải về trước thôi."
Bạn thấy sao?