Sắc mặt ta có chút biến đổi: "Cô không thể tưởng tượng đó là trạng thái như thế nào. Não bộ quay cuồng, như thể cả thế giới đang gầm thét với , nếu không trút ra, sẽ phát điên!"
"Vậy nên tôi đã cầm lấy con dao, bắt cóc trưởng khoa của chúng tôi, hắn một kẻ bỉ ổi, chính hắn đã đưa thành quả nghiên cứu của Tam Hào cho cháu trai mình, khiến Tam Hào mất đi suất học bổng."
Tôi hỏi: "Anh suýt trở thành kẻ sát nhân, chuyện đó..."
Anh ta đỗ xe lại: "Là Tam Hào. Chính cậu ấy đã ngăn tôi lại, cậu ấy nắm lấy lưỡi dao trong tay tôi, với tôi: [Thầy ơi, chúng ta không nên trở thành nô lệ của nó.]"
Tôi chớp mắt, hình dung như thể Tiểu Hắc đang đứng trước mặt tôi, : "Má Ngô, tôi sẽ bảo vệ ."
Cậu ấy luôn đáng tin cậy như thế.
Anh ta đẩy cửa xe ra: "Về sau, tôi vì tội cố ý thương tích mà bị kết án, vào tù và tham gia điều trị tâm lý. Cậu ấy thỉnh thoảng đến thăm tôi, cho đến nửa năm trước thì không đến nữa."
Nửa năm trước, gần như là khoảng thời gian Tiểu Hắc và Tiểu Bạch xuất hiện trong trò chơi kinh dị.
Tôi bước xuống xe từ phía bên phải, ta: "Tôi có thể hỏi một chút không? Tại sao lại gọi cậu ấy là Tam Hào?"
Anh ta đóng cửa xe: "Bởi vì khi đó, người cùng truy tìm bóng ma điện tử không chỉ có chúng tôi. Tôi đã quen biết một số người trên mạng, tất cả đều dùng mật danh để xưng hô."
"Tam Hào : 'Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Tam, chính là vô hạn khả năng.'"
Hình ảnh Tiểu Hắc ngày xưa dần hiện lên rõ nét trong đầu tôi.
Cậu ấy cũng từng là một chàng trai trẻ với vô hạn khả năng.
Anh ta dừng xe trước một căn biệt thự, dưới những chiếc lá phong bay lả tả, ta quay đầu lại tôi: "Xin lỗi vì đã nhiều như , cậu ấy là một đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện, kiên định và dũng cảm. Làm phiền trong trò chơi kinh dị, hãy chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, dù sao cậu ấy là một người luôn chịu đựng nỗi đau mà không bao giờ ra."
Khoảnh khắc này, trái tim tôi cũng lay .
Bởi vì trong trò chơi kinh dị, thời gian Tiểu Hắc chăm sóc tôi luôn nhiều hơn so với tôi chăm sóc cậu ấy.
Sự mạnh mẽ của nó luôn khiến tôi quên mất rằng có lẽ cậu ấy cũng cần sưởi ấm.
Những đứa trẻ hay khóc thường nhận nhiều sự ưu ái hơn.
Còn những đứa trẻ hiểu chuyện, lại thường chịu đựng nhiều hơn.
Tôi với ta: "Nói ra cũng thật xấu hổ, cậu ấy chăm sóc tôi nhiều hơn là tôi chăm sóc cậu ấy."
Anh ta mỉm : "Không sao cả. Tam Hào có một nội tâm mạnh mẽ, cậu ấy sẽ không bận tâm những chuyện này. Tôi chỉ hy vọng sau này có thể quan tâm đến cậu ấy hơn một chút."
Tôi gật đầu: "Sẽ ."
Bước vào biệt thự, ta : "Nơi này trước đây là phòng thí nghiệm nghiên cứu của chúng tôi. Tại đây, chúng tôi đã tạo ra một chiếc máy gọi là máy U Linh."
Tôi quan sát xung quanh. Nơi này dọn dẹp rất sạch sẽ hầu như không có dấu vết của cuộc sống.
Tôi hỏi: "Bây giờ còn hay đến đây không?"
Anh ta : "Dù đã lâu không sử dụng máy U Linh, vẫn phải bảo trì nó. Bảo tôi chế tạo lại một cái thì tôi chịu thôi."
Anh ta mở cánh cửa bên trái, những mạch điện phức tạp đan xen khắp nơi.
Một màn hình hiển thị khổng lồ đặt ở trung tâm, trông như thể nó có sinh mệnh, khiến người ta cảm thấy đó không phải vật vô tri.
Cảnh tượng này giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng.
"Chiếc máy U Linh này là sản phẩm hợp tác của chúng tôi sau khi quá tải thông tin, tạo ra bằng kiến thức của hai người trong lúc điên cuồng, chỉ trong hai tuần. Sau đó xảy ra những chuyện mà cũng đã biết."
Những chuyện sau đó hẳn là vụ ta bắt cóc trưởng khoa và phải vào tù.
Tôi xuống sàn: "Những vết máu đen này là?"
Khóe mắt ta thoáng giật: "Đây là dấu vết tự hủy hoại của Tam Hào. Cậu ấy quá cố chấp, cậu ấy đã cứu tôi, lại không cứu chính mình. Cậu ấy luôn cố gắng vượt qua con quái vật trong web sâu. Có lần đến thăm, cậu ấy : 'Đã có thêm nhiều người gặp chuyện, thầy à, em nghĩ mình phải gì đó.'"
08
Nội tâm tôi một lần nữa bị Tiểu Hắc cho rung .
Trên người cậu ấy, ngập tràn sắc thái hùng bi tráng.
Thầy giáo nhấn nút khởi máy, : "Chuyện liên quan đến diễn đàn, dùng máy U Linh này chắc có thể giải quyết, đưa địa chỉ cho tôi."
Địa chỉ là tôi ghi lại khi cùng ông chủ rình mò trên mạng.
Tôi lấy cuốn sổ ra, đưa cho ta.
Thầy giáo hai lần rồi : "Tiếp theo có thể sẽ hơi nhàm chán, có thể đi dạo quanh biệt thự."
Tôi liếc màn hình.
Bạn thấy sao?