Tôi tìm kiếm vé máy bay, rồi gõ: "Sáng mai tôi có thể đến."
Anh ta đáp lại: "Được, đến nơi thì liên hệ."
Tôi thu dọn hành lý, lên đường ra sân bay. Trên máy bay tôi ngủ một lát, đến 7 giờ sáng thì đáp xuống thành phố Phong Lan.
Lá phong đỏ rực, chúng tôi gặp nhau tại địa điểm đã hẹn.
Đó là một người đàn ông đeo kính, khuôn mặt phờ phạc.
Anh ta tôi, : "Ngồi đi. Uống gì không?"
Tôi quanh một lượt: "Chúng ta bàn ở đây sao?"
Anh ta đáp: "Không cần lo sẽ bị nghe lén, đây là quán của tôi."
Tôi : "Vậy cho tôi một tách cà phê."
Anh ta đứng dậy dặn dò nhân viên, sau đó quay lại ngồi đối diện tôi. Chần chừ một chút, ta hỏi: "Có thể thêm về trạng của Tam Hào không?"
Tôi gật đầu, kể lại một cách ngắn gọn và rõ ràng.
Anh ta im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Đợi tôi xong, ta : "Coi như là một kết cục không tệ."
Tôi hơi khó hiểu. Bị giam cầm trong trò chơi, ngày qua ngày lặp đi lặp lại cùng một kịch bản, mà cũng coi là kết cục không tệ sao?
Anh ta nhạt: "Có lẽ thấy lời tôi hơi kỳ lạ, sự thật là , đối với những kẻ đã từng bước vào thế giới web đen như chúng tôi, có một chỗ trú chân trong trò chơi kinh dị thật sự đã là điều may mắn. Chuyện nhờ tôi giúp lần này, cũng liên quan đến web đen."
Tôi ta: "Điều này Tam Hào chưa từng với tôi."
Anh ta đáp: "Tam Hào chắc hẳn là không muốn bị liên lụy, nó lúc nào cũng , luôn giấu kín mọi suy nghĩ trong lòng, không dễ dàng ra."
Đúng . Trong trí nhớ của tôi, Tiểu Hắc hầu như không bao giờ để lộ cảm .
Nó luôn trầm ổn, mọi suy nghĩ đều ẩn sâu sau lớp vỏ ngoài đen tuyền ấy, hoàn toàn trái ngược với sự hoạt bát của Tiểu Bạch.
Tôi ta: "Vậy chuyện này, có thể giúp không?"
Anh ta : "Cô chắc chắn là tôi sẽ giúp sao?"
Tôi đáp: "Vì Tam Hào chưa từng nghi ngờ điều đó."
Tiểu Hắc tin tưởng ta nhất định sẽ giúp, vì họ là thân nhất của nhau.
Người đàn ông trầm mặc hồi lâu, trong lòng như bị thứ gì đó đả . Anh ta cảm thán: "Nó luôn như thế, kể cả khi tôi đưa ra quyết định sai lầm."
Trong khoảnh khắc ấy, vị đắng của ly cà phê dường như xối thẳng vào ký ức.
Anh ta đặt gói đường xuống: "Chúng ta vừa đi vừa ."
Làn gió mát lùa qua cửa kính xe. Anh ta : "Tam Hào thật sự là thiên tài, gặp tôi chính là khởi đầu bất hạnh của cậu ấy. Khi đó, cậu ấy vừa giành cúp trong cuộc thi lập trình ACM quốc tế, dự định tiến xa hơn trong lĩnh vực này. Là cố vấn câu lạc bộ máy tính, tôi đã quyết định chia sẻ với cậu ấy thành quả nghiên cứu của tôi."
"Là gì ?"
"Đi bắt lấy một bóng ma điện tử thực thụ!"
6
Gió thổi qua mái tóc ngắn của tôi, tôi biết rằng "bóng ma điện tử" thường ám chỉ những hiện tượng kỳ lạ không thể giải thích trong thiết bị điện tử và mạng lưới.
Tôi : "Chắc hẳn sau đó đã xảy ra chuyện gì đó."
Anh ta gật đầu: "Để bắt bóng ma điện tử này, chúng tôi đã dấn thân vào nơi không nên đến. Nơi đó còn bí mật hơn cả web đen, chúng tôi gọi nó là deep web."
"Nếu lúc đó chúng tôi kịp rút lui, có lẽ mọi chuyện sau này đã không xảy ra."
"Thật đáng tiếc, chúng tôi lại đưa ra quyết định sai lầm."
Tôi cảm nhận sự hối hận và đau khổ trong lời của ta.
Tôi an ủi: "Con người không phải là máy móc, không thể luôn đúng. Hơn nữa, máy móc cũng có lúc gặp trục trặc."
Anh ta hít một hơi sâu: "Cô đúng, con người cuối cùng vẫn phải trả giá cho sai lầm của mình. Khi chúng tôi truy tìm bóng ma điện tử trong deep web, chúng tôi đã chạm trán với một con quái vật thực sự. Đó là một sinh vật mạng, cấu tạo từ những dữ liệu hỗn loạn, có thể khiến người ta quá tải thông tin, não bộ ngừng hoạt và rơi vào trạng thái hôn mê chỉ trong nháy mắt."
Tôi ta, : "Tôi biết trẻ sơ sinh cũng gặp phải trạng tương tự, vì tiếp nhận quá nhiều thông tin cùng lúc nên sẽ chìm vào giấc ngủ."
Anh ta : "Đúng , khá giống huống này. Nhưng ngay cả bộ não của người trưởng thành cũng không thể chịu nổi lượng thông tin khổng lồ như ."
"Tôi và Tam Hào ngất xỉu trong phòng việc, mãi bảy ngày sau mới tỉnh lại."
"Tam Hào bắt đầu có những dấu hiệu tự hủy hoại bản thân nghiêm trọng."
"Còn tôi thì suýt trở thành một kẻ sát nhân."
07
Tim tôi chợt nhói lên. Chẳng lẽ việc Tiểu Hắc trở thành NPC là vì chuyện này?
Anh ta tiếp tục: "Khoảng thời gian đó đối với chúng tôi thật sự rất đau khổ, trong những thông tin nhận , có một phần lớn chỉ là dữ liệu rác, chúng tôi từ đó thấu mặt tối ẩn sâu dưới thế giới này, những thứ ghê tởm đến buồn nôn."
Bạn thấy sao?