Cô Lao Công Duy [...] – Chương 59

Ngoại truyện 2:

 

Đêm Trung Nguyên, trong trò chơi vắng tanh.

 

Chỉ có phó bản cấp SSS và phó bản cuối cùng còn hoạt .

 

Ông chủ nằm trên ghế văn phòng, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

 

Ông nghĩ: Khi phó bản bất thường khởi , chắc chắn có chuyện gì xảy ra. Kẻ tiền nhiệm không thể chỉ để tuyên bố hắn đã trở lại, nếu chỉ để khiến mình bất an, thì quá thấp kém, việc sớm bại lộ thân phận cũng không có lợi.

 

Đôi khi, để lộ một chuyện là để che giấu một chuyện khác.

 

Ông bước đến một trong mười phó bản cuối cùng: [Dấu tích lịch sử].

 

"Đưa tất cả các phó bản từng xảy ra bất thường vào đây để kiểm tra, hẳn sẽ tìm ra vài manh mối."

 

Ngoại truyện 3:

 

Lâm Thiên đang đi trên đường, chợt thấy phía trước có quỷ dẫn người về phía sông.

 

Anh xung quanh, không thấy xe, bèn quét mã một chiếc xe đạp công cộng.

 

Phần 8: Chuyện Xưa Của Tiểu Hắc 

 

Tôi là lao công nhất trong trò chơi kinh dị, và giờ tôi đang gặp một vấn đề rất nghiêm trọng, ông chủ đã mất tích!

 

Không chỉ ông chủ, mà mấy phó bản cũng biến mất cùng lúc.

 

Tôi vội vàng gọi Tiểu Hắc ra bàn bạc.

 

Tiểu Hắc nhíu mày, cảm nhận sự việc không đơn giản chút nào: "Nếu ông ấy đi rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

 

Tôi lập tức căng thẳng.

 

Nó phân tích: "Ông chủ không ở đây, thì sẽ không phát lương cho . Không có lương, sẽ không có tiền, không có tiền, sẽ không thể mua cá khô cho Tiểu Bạch."

 

Cuối cùng, nó tổng kết: "Trời sập rồi!"

 

Bàn về: Thảm kịch mèo nhỏ không có cá khô ăn xảy ra như thế nào khi ông chủ mất tích?

 

1

 

Tôi là lao công duy nhất trong trò chơi kinh dị, tên Ngô Tử Du.

 

Hiện tại, tôi đang lo lắng cho ông chủ.

 

Dĩ nhiên, không phải lo ông ấy không phát lương, mà là lo lắng cho sự an toàn của ông.

 

Theo lý mà , hành tung của ông chủ không đến lượt tôi phải quan tâm.

 

Nhưng mấy phó bản biến mất cùng lúc khiến mọi chuyện trở nên bất thường.

 

Nghĩ đến kẻ tiền nhiệm, cùng Kính Trung hội đang rình rập trong bóng tối, tôi quả thật không thể ngồi yên.

 

Tiểu Hắc phe phẩy đuôi, : "Má Ngô, tuyệt đối đừng hoảng. Chuyện chưa đến mức tệ nhất đâu. Ít nhất chúng ta vẫn chưa thấy xác của ông chủ."

 

Khóe miệng tôi giật giật. Đến lúc ấy thì mọi chuyện xong cả rồi, hoa cải vàng cũng đã nguội lạnh!

 

Tôi đứng dậy, định tìm vài con Boss để hỏi thăm thêm thông tin.

 

Tiểu Hắc gọi tôi lại: "Muốn biết ông chủ rốt cuộc đã đi đâu, trước tiên phải kiểm tra ngăn kéo của ông ấy."

 

Tôi bừng tỉnh. Các phó bản cấp SSS và mười phó bản tối thượng thường ngày đều bị khóa. Đây là khu vực kín đáo nhất, cần chìa khóa tương ứng mới có thể mở.

 

Nếu thiếu chìa khóa của phó bản nào, nhất định ông ấy đã đến nơi đó.

 

Ngược lại, nếu không thiếu chìa nào, điều đó có nghĩa ông ấy không ở trong các phó bản cấp cao này.

 

Tôi đi đến trước tủ, lần lượt mở từng ngăn kéo ra.

 

Các phó bản cấp SSS có cả một chùm chìa khóa lớn.

 

Tôi sốt ruột: "Tôi không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu phó bản cấp SSS nữa."

 

Tiểu Hắc nhảy lên, đứng trước mặt tôi, chăm đống chìa khóa này.

 

Sau một lát, nó : "Không cần nữa, không thiếu cái nào."

 

Đúng là Tiểu Hắc đáng tin cậy!

 

Tôi đặt chìa khóa của các phó bản cấp SSS trở về chỗ cũ.

 

Bây giờ chỉ còn lại chìa khóa của mười phó bản tối thượng.

 

Tôi lần lượt mở từng ngăn kéo ra.

 

Cuối cùng, tôi dừng lại ở ngăn kéo thứ sáu màu xám.

 

Thiếu chìa khóa của phó bản tối thượng: "Dấu vết lịch sử."

 

Tiểu Hắc : "Muốn nghe lời khuyên của tôi không?"

 

Tôi nó, : "Muốn nghe."

 

Tiểu Hắc tôi, : "Rời khỏi trò chơi kinh dị một thời gian, ăn uống thoải mái, đi chơi chỗ nào thích, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp."

 

Đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất, tôi không thể .

 

Thế , nếu mạo hiểm xông vào mà không có kế hoạch thì chỉ khiến mọi chuyện rối thêm.

 

Tôi : "Tôi vẫn nên tốt công việc của mình trước đã."

 

2

 

Từ phó bản Rừng Mưa đi ra, tôi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bên cạnh, : "Các cậu thật sự không cần phải đi theo tôi đâu."

 

Tiểu Hắc : "Không sao đâu, hôm nay phó bản không mở, bọn tôi rất rảnh rỗi."

 

Tiểu Bạch cũng gật gật đầu, "meo meo meo" vài tiếng.

 

Hình như đang : "Không sao mà."

 

Được rồi, tôi lại một lần nữa trở thành vật cấp một bảo vệ trong trò chơi kinh dị.

 

Tôi lấy ra ít cá khô, : "Vậy tôi trả phí bảo vệ cho các cậu nhé."

 

Đôi mắt tròn vo của Tiểu Bạch sáng lên, nhanh chóng ngậm lấy miếng cá khô tôi đưa ra. Còn Tiểu Hắc thì không chút lòng.

 

Tôi nó.

 

: "Cứ để cho Tiểu Bạch hết đi, dạo này tôi không muốn ăn cái này."

 

Tôi đặt số cá khô còn lại vào túi nhỏ của Tiểu Bạch, : "Đi thôi, vào phó bản tiếp theo."

 

Khi bước vào phó bản Lâu Đài Cổ, Tiểu Lý, người đang rất phấn khích, bỗng đứng khựng lại: "Tôi bị dị ứng lông mèo đấy, Má Ngô."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...