Phần 7: Tết Trung Nguyên
Tết Trung Nguyên là ngày tự do của quỷ hồn.
Trong ngày này, các NPC của trò chơi kinh dị sẽ thông qua phó bản cấp 3S [Minh Phủ] để trở về hiện thực.
Ông chủ khuyên tôi ở lại trong trò chơi, vì tôi có đôi mắt âm dương, dễ chiêu mời những thứ không nên chọc phải.
Hơn nữa, với tư cách là người dọn dẹp duy nhất của trò chơi kinh dị, Tết Trung Nguyên trống trải lại là cơ hội tốt nhất để tôi thỏa sức tung hoành.
Tôi đồng ý ở lại, không ngờ vẫn còn NPC chưa rời đi.
Cô ấy , nhân gian không ai tưởng nhớ , nên chẳng có nơi nào để quay về.
Tôi đáp: "Không sao, tôi sẽ nhớ ."
1
Tết Trung Nguyên đến rồi, ông chủ bảo tôi treo một chiếc đèn lồng trắng ở lối vào mỗi phó bản.
Ông nhàn nhã nhấp trà, vừa uống vừa bình luận: "Tre hơi lệch rồi."
Tôi ngoái đầu ông: "Vậy ông thử xem?"
Ông phất tay: "Năm ngoái thời điểm này là tôi , giờ đã có , phải truyền nghề lại thôi."
Tôi gật đầu: "Ông là ông chủ, ông sao cũng đúng."
Người phát lương là lớn nhất.
Ông nhạt: "Tôi không những lời kiểu tích đức giả dối đâu, mỗi cái đèn lồng trả một ngàn, thế nào? Còn nhẹ nhàng hơn quét dọn phó bản nhiều chứ?"
Nghe tôi lập tức toe toét: "Ông chủ, lần này chắc ông tốn đậm rồi."
Ánh mắt ông đầy ý , : "Những chiếc đèn này liên quan đến chuyện các NPC về nhà, phải cho cẩn thận vào."
Nghe đến đây, tôi bất giác nghi hoặc: "Ông chủ, sao không treo từ hôm qua? Hôm nay đã là Tết Trung Nguyên rồi, gấp gáp thế này."
Ông giải thích: "Tết Trung Nguyên là một ngày đặc biệt. Chỉ trong hôm nay, người giấy từ Minh Phủ mới có thể bước ra, dùng kiệu giấy đưa bọn họ về nhân gian."
"Đồng thời cũng chỉ hôm nay, những chiếc đèn lồng này mới có thể lấy từ Minh Phủ ra."
"Vì , có những thứ không phải muốn sao thì , vạn vật đều có quy luật vận hành riêng."
Tôi gật đầu như hiểu như không, : "Ông chủ, đỡ giúp tôi cái thang, tôi phải treo cái này lên cửa."
Ông chủ đáp: "Vậy phải trả lương cho tôi."
Tôi gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề, tôi trả ông năm trăm, chia năm năm chưa?"
Ông đi đến, : "Tôi là ông chủ, tiền lương ít nhất phải cao hơn chứ."
Tôi giơ chiếc đèn lồng lên: "Sai rồi, giờ tôi mới là ông chủ."
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng cũng treo xong đèn lồng.
Tôi lau mồ hôi trên trán, trái phải, rồi lên xuống: "Không đúng, sao lại thiếu một cái?"
Ông chủ giống như Doraemon, gấp chiếc thang di lại: "Không thiếu, số lượng chính xác rồi."
Tôi chỉ vào căn phòng bên trái: "Ở đây không có."
Ông chủ liếc qua phía đó: "Cô ấy không cần."
Tôi sốt ruột: "Sao lại không cần chứ? Ông chủ, một năm chỉ có một lần thôi, cho ấy một cơ hội về thăm nhà đi, cơ hội hiếm có mà."
Ông tôi: "Cô nghĩ tôi là loại người gì ? Tôi không thiên vị ai cả, thực ra ấy đúng là không cần, không tin thì tự đi hỏi."
Tôi quay đầu chạy thẳng vào phó bản.
[Tên phòng: mỹ nhân ngư trong cống ngầm]
[Giới thiệu phó bản: Ngươi biết mà, trong cống ngầm không bao giờ có mỹ nhân ngư.]
2
"Mỹ Tử!"
Tiếng tôi vang vọng trong đường cống ngầm.
Mãi đến khi bước vào trong, tôi mới nhận ra mình quên mang theo đèn pin.
Có lẽ là do đôi mắt âm dương quen với việc trong đêm.
Nhưng ở trong phó bản, năng lực này không mấy hữu dụng.
Bởi chất lượng phó bản vượt xa khả năng của linh nhãn, tôi chỉ lờ mờ thấy những thứ gần mình.
Đường cống ngầm, không chút nghi ngờ, vừa bẩn vừa loạn, lại hôi thối kinh người.
Các loại mùi hôi hòa quyện cùng dòng nước bẩn, vừa cuộn trào vừa bất tận.
Không gian hoàn toàn kín mít, chỉ toàn bóng tối bao trùm.
Trong bóng tối ấy, chỉ có Mỹ Tử, một sinh vật đẹp đẽ đến phát sáng.
Thế , theo diễn biến của phó bản, cơ thể sẽ mọc những nốt mụn mủ, ngày càng lớn, ngày càng nhiều, dần dần mục rữa.
Đến cuối cùng, sẽ biến thành một con Boss xấu xí kinh tởm, tiêu diệt các người chơi chưa tìm cách giải.
Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại trên người như .
Thật khiến người ta tuyệt vọng.
"Mỹ Tử!"
Tôi lại cất tiếng gọi.
Cô ấy vẫn không trả lời.
Điều này gần như chưa bao giờ xảy ra.
Tôi đi dọc con đường vài cây số, vẫn không thấy bóng dáng .
Chắc chắn đang trốn dưới dòng nước.
"Hôm nay là Tết Trung Nguyên, không muốn về nhà sao?"
Giọng tôi vang vọng, rồi dần tan biến vào không gian.
Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi nhảy thẳng xuống dòng nước dơ bẩn.
"Mỹ Tử, ở đâu?"
Nước lạnh buốt, nhớp nháp, như phủ một lớp dầu nhờn khiến người ta vô thức nín thở.
Tôi lặn sâu xuống, cố gắng xuyên qua đống rác rưởi để tìm ấy.
Đột nhiên, một sinh vật lao nhanh về phía tôi, kéo tôi lên bờ.
Đôi mắt lấp lánh như đá quý, tôi đầy bất lực.
"Má Ngô, nước này bẩn lắm mà."
Tôi ướt sũng, ngớ ngẩn hai tiếng:
"Đừng lo, Má Ngô chuyên dọn dẹp, không sợ mấy cái này."
Cô ấy : "Rác ở đây không dọn sạch đâu, sau này đừng xuống nữa."
Tôi : "Tôi còn chưa nản lòng, đã lo trước rồi. Thế này nhé, chỉ tính riêng khoản dọn rác, tôi mạnh lắm đó."
Mỹ Tử thở dài: "Vậy tự bận rộn đi, chẳng cần lúc nào cũng gọi tôi, tôi cũng chẳng giúp gì."
Bạn thấy sao?