Tôi che mặt lại nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Khương Hoán đứng chắn trước mặt tôi.
Vừa hô hào kêu gọi tắt màn hình, vừa nhỏ nhẹ dỗ dành tôi:
“Miên Miên, xin lỗi, em đừng xem cái này... Anh sẽ thay đổi mà, em tin không?”
Tôi buông tay chỉ vào ảnh của Hà Nguyễn:
“Tôi tin cậu.”
“Vậy cậu hỏi xem ấy có tin cậu không?”
Dây thần kinh cuối cùng của Khương Hoán dường như bị đứt, cậu ta sốt ruột càng hét lớn hơn:
“Quản lý khách sạn đâu? Cút ra đây! Các người đang gì thế hả?!”
Cậu ta thậm chí còn cầm ghế đập vào màn hình.
Bố mẹ Khương vội cho người ngăn cản cậu ta lại.
Khắp nơi đều là phương tiện truyền thông, máy ảnh, sự việc này xảy ra hôm nay, giá cổ phiếu của nhà họ Khương cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi dư luận.
Khương Hoán tiến tới nắm tay tôi: “Miên Miên, chúng ta rời khỏi đây, chúng ta ra nước ngoài, tìm một nơi không ai biết đến chúng ta…”
Tôi cúi đầu gỡ từng ngón tay cậu ta ra.
Tháo chiếc nhẫn rồi quăng xuống mặt đất.
“Cậu dơ quá.”
“Không xứng.”
Cậu ta như bị giáng cho một cú thật đau, đứng tôi bất .
Giọt nước mắt trên hàng vẫn chưa khô, tôi lại nở một nụ thật tươi.
“Hôm nay cũng là sinh nhật của A Nguyễn.”
“Chúc ấy sinh nhật vui vẻ đi, Khương Hoán.”
Cuối cùng Khương Hoán cũng hiểu hết mọi chuyện.
Tôi thấp giọng : “Khương Hoán à.”
“Cậu đã quên rồi sao?”
“Chuyên ngành diễn xuất của tôi, đứng đầu toàn khoa đấy.”
“Tôi chỉ đang thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình thôi, cậu nghĩ gì ?”
Khương Hoán đã bỏ lớp phòng vệ.
Hốc mắt cậu ta đỏ ngầu, nhào đến siết chặt lấy cổ tôi.
Nhưng đã bị vệ sĩ nhà họ Khương ngăn lại.
Có lẽ là do hiện trường có quá nhiều camera, hoặc có lẽ là do phát sóng trực tiếp.
Ông ấy bước tới và cúi đầu với tôi:
“Tôi xin lỗi vì những gì con trai tôi đã . Số tiền con trai tôi đưa cho cháu coi như là đền bù. Tôi biết có cách nào cũng không thể nào đủ, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho những đã bị con trai tôi .”
Khi Khương Hoán bị kéo đi, cậu vẫn điên cuồng hét lên: “Phùng Miên! Em không phép chia tay với tôi!”
“Ảnh của em vẫn còn ở chỗ tôi! Hahahaha! Em thử chia tay tôi xem!”
Tôi dứt khoát đẩy đám đông sang một bên, định bước tới tát cho tên cặn bã này một bạt tai.
Nhưng có người đã giành trước.
Đó là Trình Vũ.
Cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt Khương Hoán, khinh thường và tự tin :
“Thật ngại quá, tôi đã nhờ một người hack vào điện thoại của cậu.”
“Những tấm ảnh đó đã bị xóa rồi.”
Trình Vũ nắm lấy tay tôi, giống như đã truyền cho tôi lòng can đảm vô tận.
Cô xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ bỗng chốc khiến tôi cảm thấy yên tâm vô cùng.
“Nhìn cho rõ đi, Khương Hoán.”
“Từ hôm nay trở đi, đến lượt cậu phải sợ rồi.”
Sau đó, chúng tôi chia một phần tiền nhận từ nhà họ Khương ra cho các bị trong nhóm.
Một phần là kế hoạch của tôi, dùng nó để mở các trung tâm đào tạo nghệ thuật ở các nơi vùng sâu vùng xa, nhằm trợ cấp và hỗ trợ miễn phí cho những trẻ em tài năng.
Nửa năm sau, chúng tôi nghe tin Khương Hoán gặp tai nạn xe hơi vì bắn tốc độ ở nước ngoài.
Một người kể rằng sau khi ra nước ngoài, cậu ta luôn cảm thấy lo lắng, gặp ác mộng suốt ngày.
Cậu ta trong nhà có đồ dơ bẩn.
Thứ dơ bẩn đó đang cưỡi trên người mình.
Nhà họ Khương cũng bị liên lụy vì vụ việc này, thậm chí còn dẫn đến hàng loạt cuộc điều tra.
Số tiền mà gia đình cậu ta kiếm không sạch sẽ.
Rất nhanh nhà họ Khương đã sản.
Còn Khương Hoán lại trở thành người tàn tật và nằm trong bệnh viện tâm thần.
Dường như cậu ta đã nhận hình thích đáng.
“Cô có muốn đi gặp cậu ta không?” Trình Vũ châm một điếu thuốc, rít một hơi sau đó đặt xuống bia mộ.
Tôi cúi xuống thắp một nén hương: “Cậu ta xứng đáng bị như , không phải sao?”
“Không ai có thể tùy ý phạm và giỡn với cảm của người khác chỉ vì họ sinh ra trong gia đình giàu có.”
"Rõ ràng cậu ta đã có thứ đẹp nhất trên đời, lại không biết trân trọng nó.”
Tôi ngồi xổm xuống, lau sạch bức ảnh trên bia mộ.
“Yêu người trước tiên phải bản thân.”
“Hy vọng kiếp sau Nguyễn Nguyễn có thể gặp người mình thích.”
“Phụ nữ rõ ràng là sinh vật dễ thương nhất trên đời, họ xứng đáng nhận những điều tốt đẹp nhất.”
“Những kẻ chơi sự chân thành, suốt đời phải vật lộn trong biển khổ.”
Chúng tôi về phía bầu trời trong xanh.
Trình Vũ vòng tay qua vai tôi, bắt đầu : “Phải đó.”
“Cho nên... có phải tối nay nên qua nhà tôi ngủ không?”
“Con mèo của tôi nhớ .”
Tôi: “Tối nay còn có tiết đấy.”
Trình Vũ: “Nhị Cẩu nhà tôi nhớ đến phát khóc rồi đó…”
Tôi: “Ngày mai đi.”
Trình Vũ: “Là tôi nhớ rồi.”
Tôi: “Được.”
“Tối nay tôi sẽ đến nhà …”
[Hoàn]
Bạn thấy sao?