Có Không Giữ, Mất [...] – Chương 17

Tâm mi cau lại, trước khi rời đi, ta gõ nhẹ vào đầu tôi, giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc:

“Con giúp đỡ lẫn nhau.”

“Mãi mãi cũng không cần lý do.”

Ba tháng nữa trôi qua.

Trình Vũ đã gửi cho tôi một tin nhắn để rằng kế hoạch đã bắt đầu.

Trong buổi họp lớp.

Cô ta bảo tôi nhất định phải dẫn theo một người trai đến tham dự.

Cho nên từ khi buổi tiệc bắt đầu, cho đến tất cả mọi chuyện.

Khương Hoán cho rằng sự căng thẳng, hoảng hốt của tôi là do cũ khó quên với cậu ta.

Nhưng đây chẳng qua chỉ là những màn kịch mà chúng tôi muốn để cho cậu ta thấy mà thôi.

Khương Hoán lại mấy ngày không về nhà.

Đương nhiên, tôi sẽ không tự luyến đến mức nghĩ rằng tâm lý chính nhân quân tử trong lòng cậu ta trỗi dậy.

Chẳng qua là do tay tôi bị thương và đang tới tháng.

Cậu ta ăn không , tất nhiên sẽ không xuất hiện trước mặt tôi rồi.

Khoảng sáu ngày sau khi bị thương.

Khương Hoán gọi điện cho tôi, bảo đến quán bar tìm cậu ta.

Đầu dây bên kia hú hét inh ỏi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng các giỡn hớt um sùm.

Tôi liền đoán ra , cậu ta lại bắt đầu kiếm chuyện rồi.

Khi sửa soạn tôi cầm điện thoại lên gọi cho Trình Vũ.

Cô ta hình bây giờ: “Đừng sợ, tôi cũng ở đây, lát nữa nhớ gọi điện cho mẹ đến đón.”

Tôi không hiểu ý ta muốn gì.

Trình Vũ: “Tin tôi đi.”

Tất nhiên là tôi tin ta rồi.

Năm xưa chính ta đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn.

Khiến tôi tỉnh lại đúng lúc.

Nếu không có ta, có lẽ sẽ không có tôi của ngày hôm nay.

Mẹ tôi là con bạc, trên người mang cả đống nợ, còn bố tôi thì bỏ trốn theo một người phụ nữ khác.

Nói thật thì tôi đâu khác gì với Hà Nguyễn đã thiếu thốn thương và sự an toàn đâu?

Đến quán bar, đập vào mắt tôi chính là Khương Hoán đang ngồi giữa trung tâm, ôm hai ăn mặc nóng bỏng hai bên.

Trình Vũ đang ngồi trong góc chơi điện thoại, nháy mắt với tôi.

“Ô, chị dâu đến rồi à?” Một người của cậu ta mở sẵn đường để tôi đi vào.

Khương Hoán cong môi, như đang chờ đợi phản ứng của tôi .

Tôi cúi đầu, nhẹ giọng : “Sao mấy ngày nay không về? Tôi rất nhớ cậu.”

Cậu ta sững sờ, chắc là không ngờ tôi lại đột ngột thế.

Tiếp đó cậu ta một cách tàn nhẫn:

“Tay em như thế, khi sẽ bất tiện lắm.”

“Tôi cũng phải ra ngoài tìm cách giải quyết nhu cầu chứ?”

Đám người xung quanh lên.

Tôi cố gắng rưng rưng nước mắt.

Khương Hoán giơ tay kéo mạnh tôi đến trước mặt, ôm lấy eo tôi : “Đừng diễn nữa, chẳng phải em thích tiền nhất sao?”

“Khóc cho ai chứ, như em tôi lắm .”

Tôi rơi nước mắt lắc đầu: “Tôi không có…”

Ánh mắt chằm chặp lấy cậu ta: “Thật ra tôi vẫn còn thích cậu.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...