Có Không Giữ, Mất [...] – Chương 16

Tôi hẹn gặp Cố Hành Triêu ở quán cà phê.

Cố Hoài An có thể lừa dối tôi suốt 5 năm mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Tôi không dám tin tất cả những gì hắn thú nhận.

Vừa gặp mặt, tôi đã đi thẳng vào vấn đề: “Tô Tiếu đã kể cho tôi nghe quá khứ của chúng ta.”

“Em biết hết rồi?” Cố Hành Triêu khổ. “Chắc hẳn em đang rất hận tôi.”

“Không, tôi đã quên những chuyện đó rồi. Yêu hay ghét cũng khó lắm.” Tôi bình tĩnh ta. “Tôi chỉ thấy thật ghê tởm.”

Sắc mặt Cố Hành Triêu tái nhợt.

Giọng ta đầy cay đắng: “Đúng, tôi quá bạc , càng không xứng để em hận.”

Tôi chỉ im lặng.

Đồ khốn kiếp, sao giờ ta mới nhận ra điều này?

Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi: “Anh có thể cho tôi biết, giữa tôi và Cố Hoài An đã xảy ra chuyện gì không?”

Có lẽ cảm thấy có lỗi với tôi, Cố Hành Triêu gật đầu.

“Được rồi, tôi sẽ kể cho em nghe tất cả những gì tôi biết.”

Từ những lời của Cố Hành Triêu, tôi xác nhận rằng lần này Cố Hoài An không hề lừa dối tôi.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là một tin bất ngờ ta vừa tiết lộ.

Khi tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, Cố Hành Triêu ngăn tôi lại.

“Còn gì nữa không?”

Cố Hành Triêu tôi với vẻ do dự.

Anh ta cúi đầu xuống, uống một ngụm cà phê lớn, như thể đã quyết định rồi mới : “Dung Dung, thực ra em đã từng mất trí nhớ một lần rồi.”

Mắt tôi mở to: “Anh gì cơ?”

Cố Hành Triêu tiếp tục: “Lúc đó, trai tôi bị tai nạn xe, không ai biết ấy còn sống hay đã chết. Em quá lo lắng, mất bình tĩnh đến mức bị thương. Trong lúc đi thăm ấy, em không ý và bị ngã, khiến não bị chấn thương. Tôi nghĩ sự mất trí nhớ này là di chứng của lần đó.”

“Lúc đó tôi đã nhân cơ hội vì thích em nhiều năm, tỏ và theo đuổi em, tôi đã thành công. Nhưng tôi nhận ra, trong lòng em vẫn còn trai tôi, em vô thức những món ăn ấy thích, hoặc khi mơ màng, em gọi tôi là Hoài An…”

“Tôi phát điên vì ghen tị, tôi không thể gì.”

“Sau này tôi gặp Tô Tiếu, ấy rất giống em trước khi mất trí nhớ, vui vẻ và hoạt bát. Quan trọng là ấy thích tôi, nên tôi mới để ta đến gần.”

“Tôi tưởng mình không còn em nữa, rồi tôi nhận ra, hoá ra tôi chỉ mình em, không thể thay thế.”

“Những năm qua tôi đau khổ rất nhiều, tôi hối hận vì không cứu em khỏi bọn bắt cóc. Tôi nhớ em vô cùng, chỉ có thể ép mình ngủ bằng thuốc ngủ.”

“Dung Dung, tôi xin lỗi.”

Cố Hành Triêu che mặt, trông ta vô cùng đau đớn.

Nhìn bộ dạng ấy, tôi chỉ thấy thất vọng, ghê tởm hơn bao giờ hết.

Anh ta đã lừa dối cảm của tôi, chia rẽ tôi và Cố Hoài An, rồi còn chê tôi không tốt để tìm một phiên bản khác tốt hơn?!

Mẹ kiếp!

Tôi giơ tay tát ta hai cái.

“Cố Hành Triêu, đừng tự cảm chính mình nữa. Lúc đầu lừa tôi, theo đuổi tôi, sau khi có lại không hề trân trọng. Anh đã cướp đi thứ quý giá của người khác rồi vứt bỏ như vứt rác. Anh tôi bằng ánh mắt trìu mến này, những lời ân hận đó, có cảm thấy cảm không? Có bao giờ thấy nực không?”

“Dung Dung, tôi thực sự hối hận. Sau khi nhận ra cảm của mình, tôi đã chia tay với Tô Tiếu. Cô ta đã phát điên, phiền tôi suốt những năm qua…”

Tôi ngắt lời ta, chế nhạo: “Nếu thực sự tôi, thì khi nghe tin tôi chết, phải tự tử vì chứ. Tôi thấy sống khá tốt đấy, ăn ngon ngủ ngon. Thứ tôi mất đi là cuộc sống, còn mất đi chỉ là .”

“Tha thứ? Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ đi.”

Tôi quay người, bước đi.

Cố Hành Triêu bị những lời tôi cho run rẩy.

Anh ta muốn giải thích không thể thốt ra lời.

Lúc này tôi cũng chợt nhận ra, hoá ra tôi thật sự thiên vị Cố Hoài An.

Cũng là lời dối, tôi tát Cố Hành Triêu hai cái, còn với Cố Hoài An, tôi chỉ bình tĩnh giải thích.

Có lẽ, đúng như Cố Hoài An đã .

Tôi ấy, cả trước và sau khi mất trí nhớ.

Tôi đã dành cho ấy một vị trí độc nhất vô nhị, không cần phải tranh giành với ai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...