Tôi đưa tài liệu Tô Tiếu cho Cố Hoài An.
Cố Hoài An liếc qua vài lần rồi đặt tài liệu xuống, ánh mắt bình tĩnh, như thể đã lường trước điều này.
“Cố Hoài An, không định giải thích gì sao?”
Cố Hoài An thở dài nhẹ nhàng: “Dung Dung, chuyện này không vui vẻ gì, thà quên nó đi còn hơn.”
Tôi kiên quyết : “Đây là chuyện của em, em có quyền biết sự thật!”
“Lúc đó, em bị thương rất nặng. Anh sợ rằng khi em biết sự thật, em sẽ rơi vào tuyệt vọng. Anh chỉ muốn đợi em hồi phục rồi mới với em. Sau này, trở nên ích kỷ, bởi vì hy vọng thế giới của em chỉ có . Cố Hành Triêu không xứng đáng để em đau lòng. Anh thề là chưa bao giờ cố giấu em, ngày chúng ta về Trung Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng để cho em biết sự thật.”
[MĐ: Đừng tin ta, đừng tin chị ơi!!!]
Cố Hoài An quả thực là người chính trực, ánh mắt trong sáng và bình tĩnh của cực kỳ thuyết phục. Dù trong lòng tôi có những lời trách móc, tôi lại không thể thốt ra lời nào.
“Vậy chúng ta từng có mối quan hệ gì?”
Sau đó, giải thích rằng chúng tôi là từ nhỏ, lớn lên cùng nhau. Nếu không có chuyện xảy ra, có lẽ chúng tôi đã kết hôn rồi.
Vào ngày sinh nhật của tôi, định tỏ với tôi thì lại gặp tai nạn ô tô và hôn mê suốt ba năm.
Khi tỉnh lại, tôi đã trở thành của Cố Hành Triêu.
Anh phải mất hai năm để dần hồi phục và không muốn phiền cuộc sống của tôi.
Sau này, khi thấy tôi không ổn, quay lại tìm tôi và vô cứu tôi.
“Dung Dung, chỉ kéo em trở lại con đường em nên đi mà thôi.”
Giọng tôi nhẹ nhàng: “Anh tự tin thật, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ em đã không ở bên nữa.”
“Chúng ta nên như thế này, thuộc về em, cũng như em thuộc về .” Giọng của bình tĩnh, ẩn chứa trong đó là sự kiên quyết, giống như có chút hoang tưởng: “Dung Dung, em đã có cảm với rồi mà, nếu lúc đó cho em biết sự thật, liệu chúng ta còn có cơ hội không?”
Đúng .
Nhưng điều đó cũng không thay đổi rằng cuộc sống mà tôi nghĩ là hạnh phúc chỉ là một sự dối trá.
Tôi mím chặt môi, không để lộ cảm gì: “Em cần một thời gian để bình tĩnh lại.”
“Được.” Cố Hoài An thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, rót cho tôi một ly nước mật ong. “Dung Dung, xin lỗi, lần này đã em buồn.”
Tôi quay đi, không vào đôi mắt dịu dàng của nữa.
Tôi sợ mình sẽ mềm lòng và dễ dàng tha thứ cho .
Bạn thấy sao?