Sau khi ông Cố ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Cố Hoài An dẫn tôi và con đến gặp Cố phu nhân.
Lúc đầu có chút lúng túng, bà Cố có vẻ rất thích Điềm Điềm. Bà còn tháo chiếc vòng tay ra và đeo vào tay tôi. Nghe đây là vòng gia truyền, tặng lại cho con dâu của Cố gia.
“Hoài An tính cách lạnh lùng, từ nhỏ đã tự lập, chưa bao giờ khiến chúng tôi lo lắng. Nhưng nó quá đơn, đôi khi tôi thật sự lo rằng nó sẽ độc cả đời. Giờ có con bên cạnh, chúng tôi mới yên tâm .”
Trước khi rời đi, tôi gặp Cố Hành Triêu.
Khuôn mặt điển trai của ta bị đánh đến bầm tím, trông vô cùng khổ sở. Khi đi lại, chân ta cũng khập khiễng.
Đêm đó, Cố Hoài An đã đánh ta rất mạnh.
Lúc này, Điềm Điềm đang đòi uống nước, và Hoài An đã dẫn con bé đi mua đồ uống. Tôi ngừng bước và ngăn Cố Hành Triêu lại.
Hai mắt ta sáng lên.
“Đêm đó, cậu với tôi rằng Hoài An giấu tôi một chuyện quan trọng. Là chuyện gì?”
Tôi cảm giác Hoài An đang giấu tôi điều gì đó.
Ánh mắt Cố Hành Triêu đột nhiên tối lại: “Em ngăn tôi chỉ để hỏi những chuyện này sao?”
Tôi gật đầu.
Cố Hành Triêu nhắm mắt lại, khuôn mặt đau đớn: “Hôm qua, Hoài An chỉ có một vết xước ở khóe miệng, em lại vô cùng lo lắng, còn tôi bị hắn đánh đến thế này, em lại thờ ơ. Dung Dung, trước kia em không như . Nếu là em của trước đây, chắc chắn em sẽ rất lo lắng cho tôi.”
Nghĩ đến những thông tin tôi tìm về ta, tôi cảm thấy thật sự không thể tiếp tục chịu đựng. Tôi đáp: “Có lẽ trước đây tôi đã mù quáng.”
Cố Hành Triêu yếu ớt, khuôn mặt đầy sự thống khổ.
“Đều là lỗi của tôi.”
Tôi hỏi: “Vậy chuyện cậu muốn với tôi tối qua là gì?”
Cố Hành Triêu đáp: “Không có gì đâu, hôm đó tôi say rượu, chỉ nhảm thôi.”
“Xin lỗi đã phiền em.”
“Thật không?” Tôi ta, không tin tưởng.
Cố Hành Triêu tránh ánh mắt tôi, gượng : “Là thật.”
Khi tôi chuẩn bị bước đi, một giọng nũng nịu từ phía sau truyền đến: “Hành Triêu, đừng đi nhanh thế, đợi em một chút.”
Khi ta đến gần, thấy tôi, ta sợ hãi lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt: “Kiều Dung Dung! Cô… Cô là người hay ma?”
Cô ta là Tô Tiếu, người phụ nữ đã dây dưa với Cố Hành Triêu suốt nhiều năm. Tôi đã từng thấy thông tin về ta khi tìm kiếm về Cố Hành Triêu.
“Tô Tiếu, câm miệng! Cô ấy đương nhiên là người.” Cố Hành Triêu mặt tối sầm, “Còn nữa, đừng quấy rầy tôi nữa, thấy tôi lại cảm thấy buồn nôn.”
Tô Tiếu không để ý gì đến lời của Cố Hành Triêu, ta suy sụp kêu lên: “Kiều Dung Dung, còn sống, còn sống thật sao… vì sao lại còn sống?”
Cố Hành Triêu nhíu mày: “Tô Tiếu, đây là bệnh viện, đừng có nổi điên nữa, nếu không thì vào khoa tâm thần khám đi.”
Tôi không muốn xen vào những mối quan hệ rối ren của họ, nên quay người định bỏ đi.
Khi tôi đến góc đường, tôi thấy Cố Hoài An đang đợi tôi. Anh nắm tay tôi và : “Dung Dung, đi thôi.”
“Hoài An, vừa thấy em chuyện với em trai , sao không sợ cậu ta xấu nữa?”
“Anh không muốn chúng ta lại có xích mích, nếu em nghi ngờ , em có thể hỏi em trai . Hơn nữa, chưa bao giờ gì có lỗi với em, sao phải sợ?” Cố Hoài An , vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ấy có vẻ rất chính trực, như thể nếu có một đài sen ở đây thì ấy có thể ngay lập tức thành Phật.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều và tự tạo ra những nghi ngờ không cần thiết.
Bạn thấy sao?