Có Không Giữ, Mất [...] – Chương 11

“Anh trai, không phải đang bận ở bệnh viện chăm sóc bố à?”

“Đây chính là thời cơ để cậu đến trước mặt Dung Dung xấu tôi?”

Cố Hoài An vẻ mặt nham hiểm, chậm rãi sắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng trẻo rắn chắc.

Một giây tiếp theo, cổ áo Cố Hành Triêu bị Cố Hoài An nắm lấy.

Chiếc vòng cổ đã siết chặt cổ họng Cố Hành Triêu.

Anh ta giống như sắp ch*t vì thiếu khí, mặt đỏ bừng, và không ngừng thở dốc.

Anh ta say khướt, không còn sức vùng vẫy nên chỉ có thể yếu ớt tát vào tay Cố Hoài An.

Cố Hoài An bình tĩnh em trai mình đang khốn khổ. Hắn hơi vặn cổ tay và vào mặt Cố Hành Triêu.

Những có liên tục nện xuống.

Cố Hành Triêu bị đánh đến mức mặt đầy m*áu, không có ý định dừng lại.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ mặt này của Cố Hoài An.

Nham hiểm, bạo lực, với khuôn mặt mày thờ ơ.

Những người hầu đều bị khí tức lạnh lùng tỏa ra từ trên người hắn cho ngạt thở, không dám thuyết phục hắn.

Khi tôi bình tĩnh lại sau cú sốc, tôi lập tức : “Hoài An, dừng lại đi, em trai sắp bị đánh ch*ết rồi.”

Cố Hoài An dường như đã bị nhấn nút tạm dừng.

Hắn quay lại tôi và mỉm xin lỗi: “Dung Dung, xin lỗi vì em sợ.”Vẫn dịu dàng như ngày nào.

Nhưng trong lòng tôi có chút sợ hãi và bối rối.

Làm thế nào một người có thể chuyển đổi giữa sự tàn ác và dịu dàng một cách dễ dàng như ?

Tôi có thực sự hiểu hết về người bên gối hay không?                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...