Có Không Giữ, Mất [...] – Chương 2

Phần 2. Đêm qua Cố Hành Triêu tổ chức sinh nhật cho Tô Tiếu, còn đốt pháo hoa hoành tráng khắp thành phố.

Sau đó, Cố Hành Triêu ôm Tô Tiếu vào khách sạn, rất lâu không ra khỏi.

Trong ảnh, Cố Hành Triêu cao ngạo, có chút cuồng dã, ánh mắt Tô Tiếu lại tràn đầy dịu dàng.

Hắn ta không bao giờ thích xách túi của tôi lại thản nhiên cầm chiếc Chanel trên tay.

Dù đã quyết định chia tay trong mắt tôi vẫn rưng rưng nước mắt.

Pháo hoa rực rỡ và hoành tráng cũng chỉ thoáng qua, giống như cảm Cố Hành Triêu dành cho tôi.

5. Tôi trấn an mình thật tốt rồi mới đến sân bay.

Mọi chuyện không thể đoán trước .

Những tưởng tôi sắp có một cuộc sống mới, trên đường ra sân bay tôi lại bị bắt cóc.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tay chân tôi bị trói chặt, miệng bị bịt kín, tôi không thể kêu cứu và tôi đã ở trên bờ vực của một vách đá.

Gió biển thổi mạnh đến nỗi khiến cơ thể tôi lạnh cóng.

Khi một trong những kẻ bắt cóc thấy tôi đã tỉnh lại, chúng gọi điện cho Cố Hành Triêu: "Cố thiếu gia, vị hôn thê của đang nằm trong tay tôi. Nếu muốn vị hôn thê của sống sót, hãy đưa cho chúng tôi 50 triệu tiền mặt."

Đầu bên kia điện thoại, Cố Hành Triêu thờ ơ: "Dung Dung, vì ép tôi quay về mà giở thủ đoạn này, có gì thú vị sao?”

Cố Hành Triêu không thương tiếc cúp điện thoại.

Ánh sáng trong mắt tôi sáng lên khi hắn trả lời điện thoại, rồi tắt dần sau khi hắn thờ ơ cúp máy.

Cố Hành Triêu tưởng rằng tất cả những chuyện này là do tôi chỉ đạo và thực hiện, nhằm ép hắn ta từ quê của Tô Tiếu về bên tôi.

Kẻ bắt cóc choáng váng.

"Không phải mày Cố Hành Triêu rất vị hôn thê này sao? Tại sao hắn ta lại phản ứng như ? Bắt nhầm người sao?”

Một kẻ khác cau mày: "Không, ta là vị hôn thê của Cố Hành Triêu, Kiều Dung Dung."

Đám người này cập nhật tin tức quá chậm chạp rồi!

"Tên cặn bã này thay lòng đổi dạ, chúng ta bắt nhầm người."

Mặt sẹo : "Tiểu Lý, gọi video cho Cố Hành Triêu, để hắn xem Kiều Dung Dung rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

"Hắn đang ở bên khác, cuộc gọi bị ngắt kết nối rồi.”

Mặt sẹo nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ dù sao cũng đã nhau ba năm. Tao không tin Cố Hành Triêu thực sự không quan tâm đến Kiều Dung Dung.”

Một lần nữa, tên bắt cóc bị cúp máy.

Nhưng tên bắt cóc rất kiên trì, cuối cùng Cố Hành Triêu vẻ mặt không kiên nhẫn: "Kiều Dung Dung, còn chưa xong sao? Muốn diễn đến khi nào?”

Tóc hắn ta hơi rối, áo sơ mi hơi hé mở, trên xương quai xanh có vài vết hôn rõ ràng, như thể ai đó đang tuyên bố chủ quyền.

Bối cảnh là một căn phòng khách sạn, trên giường lớn có vài bộ quần áo vương vãi.

Dường như có người đang nhỏ giọng phàn nàn bên tai hắn, giọng điệu mềm mại: “Bình tĩnh đi …”

Ống kính có điểm mù, tôi không thể thấy dáng vẻ của người bên cạnh, tôi chỉ thấy một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên tai ta. Nếu không phải Tô Tiếu thì có thể là ai nữa?

Vào thời khắc quan trọng của cuộc đời, việc Cố Hành Triêu ở cùng với ai không liên quan gì đến tôi.

Tôi chỉ hy vọng rằng vì mối quan hệ ba năm của chúng tôi, hắn có thể tin tưởng tôi một lần và cứu tôi.

Tiểu Lý đẩy tôi đến bờ vực: “Chúng tôi đã bắt cóc Kiều Dung Dung. Anh nhanh chóng chuyển 50 triệu vào tài khoản của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ để người phụ nữ của ch*ết không có đất chôn.”

Cố Hành Triêu cau mày, sau một khắc, hắn lại mỉm .

“Dung Dung, tìm đâu ra diễn viên hợp tác với như ?”

Những lời này khiến kẻ bắt cóc tức giận, đẩy tôi đến bờ vực thẳm: “Tôi đã với rồi, tôi không phải là diễn viên và tôi cũng không diễn cho xem.”

Gió biển quần áo tôi phồng lên, tôi cảm thấy mình như một con chim bị mắc bẫy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tôi rưng rưng nước mắt, Cố Hành Triêu cầu xin, tuyệt vọng lắc đầu với hắn ta.

Tôi không diễn, có thể tin tôi một lần không?

Tôi còn trẻ, còn tương lai tươi sáng, tôi không muốn bị chôn vùi trong nước biển tối lạnh lẽo.

Cố Hành Triêu lộ ra vẻ chán ghét: "Kiều Dung Dung, với kỹ năng diễn xuất của , không trở thành diễn viên thì thật đáng tiếc."

Kẻ bắt cóc càng tức giận hơn: “Tin hay không thì tùy, tôi thực sự sẽ ném người phụ nữ của xuống biển.”

Cố Hành Triêu với giọng điệu mỉa mai: "Đừng chỉ mà đừng gì cả."

Bọn bắt cóc cuối cùng cũng hiểu rằng Cố Hành Triêu thực sự không có cảm với tôi và họ không thể lấy tiền chuộc từ hắn ta.

Mặt sẹo hiệu cho Tiểu Lý cúp điện thoại và để tôi đi.

Họ tham tiền chứ không cần mạng sống của tôi.

Tiểu Lý vốn đã bị Cố Hành Triêu đến phát cáu: “Anh tôi phát điên rồi, đừng có hối hận!”

Giây tiếp theo, tiểu Lý đẩy tôi xuống khỏi vách đá.

Khi rơi xuống, khoé mắt tôi liếc thấy, Cố Tinh Triêu đang nở nụ mỉa mai, sau đó lại chuyển sang vẻ hoài nghi, rồi trừng lớn.

Hắn liên tục gào thét hai chữ “Dung Dung”.

Có lẽ tôi đang bị ảo giác.

Tôi rơi xuống biển.

Nội tạng đau đớn tột cùng.

Nước biển cũng rất lạnh.

Khi cơ thể chìm xuống, tầm dần trở nên tối tăm.

Không khí trong phổi tôi dần trở nên loãng hơn và tôi bất tỉnh.

6. Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện, quấn chặt như xác ướp.

Và bên cạnh tôi, có một chàng đẹp trai đang ngồi.

Hắn đang đọc sách và có tính điềm đạm.

"Xin chào….”

Chuyển của tôi thu hút sự ý của hắn.

"Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh!"

Tôi hỏi: "Anh là ai?"

Người đàn ông sửng sốt: “Em không nhớ tôi sao?”

Tôi cố nhớ lại đầu óc tôi trống rỗng.

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng đau đầu.

Người đàn ông nắm lấy tay tôi, dịu dàng : “Dung Dung, em không nhớ cũng không sao. Chỉ cần em nhớ, trai của em là đủ rồi.”

Bạn trai???

Người đàn ông thấy vẻ bối rối trong mắt tôi, kiên quyết : “Đúng, trai của em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...