Tạ Tông Cẩm nhíu mày hồi lâu: “Anh họ tôi.”
Tôi xa xa, người đó ngồi nghiêng ở phía trước.
Chỉ có thể thấy một bên mặt.
Chỉ riêng góc nghiêng đã đẹp trai đến không gì sánh bằng! Đường nét, sống mũi hoàn hảo.
Tôi tặc lưỡi trầm trồ: “Đẹp trai thật!”
Mặt Tạ Tông Cẩm lập tức tối sầm: “Mắt người của cậu thật tệ.”
Thấy ấy bực bội, tôi lại rất vui. Tôi chống cằm hì hì: “Giới thiệu tôi cho họ của cậu đi, tôi chị dâu của cậu.”
Tạ Tông Cẩm đột nhiên đứng bật dậy, cái bàn rung lên vì hành của ấy.
Tất cả mọi người trong lớp đều quay lại .
Anh ấy trừng mắt tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nằm mơ đi.”
Sau đó ấy rời khỏi lớp học.
Tôi ngơ ngác, lại vô chạm mắt với họ của Tạ Tông Cẩm cũng quay đầu lại.
Anh họ của ấy khẽ một tiếng.
Sau khi giáo viên xong, tôi rời khỏi chỗ ngồi, chủ chọc chọc Tạ Tư Tự:
“Cậu là họ của Tạ Tông Cẩm à?”
Anh ta gật đầu.
“Nhìn cậu có vẻ hiền lành, tại sao tính Tạ Tông Cẩm lại tệ như ?” Tôi không nhịn mà lên tiếng hỏi.
Tạ Tư Tự mặt không đổi sắc, mắt khẽ cụp xuống, khóe môi cong lên: “Vì bố mẹ cậu ta thương cậu ta.”
Tôi nghe không hiểu vẫn nhíu mày: “Nhưng tôi cảm thấy cậu vẫn tốt hơn, hơn cậu ấy nhiều.”
Tạ Tư Tự ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với tôi.
Tôi nhún vai: “Tôi thật đấy. Tôi đi ăn đây, tạm biệt.”
Sau này tôi mới hiểu vì sao họ Tạ Tông Cẩm : “Vì bố mẹ cậu ta thương cậu ta.”
Vì Tạ Tông Cẩm thương, nên ấy muốn gió gió, muốn mưa mưa, đến mức Tạ Tông Cẩm không cần sắc mặt bất cứ người nào, không cần để ý đến cảm nhận của bất kỳ ai.
Không bàn đến cách giáo dục của bố mẹ Tạ Tông Cẩm có vấn đề hay không rõ ràng, bọn họ rất thương Tạ Tông Cẩm.
Còn họ của Tạ Tông Cẩm thì khác.
Tôi nghe từ miệng Tạ Tông Cẩm biết , bố mẹ họ ấy kết hôn vì lợi ích thương mại, cảm không hòa thuận, từ nhỏ đã không quan tâm đến họ và em trai của họ.
Chỉ có bà nội là thương họ của Tạ Tông Cảm, suốt ngày nhắc chuyện muốn họ sớm tìm , đừng đơn lẻ bóng, có tiền mà không ai tiêu giúp.
Có lẽ trẻ con trưởng thành sớm biết lo liệu việc nhà, họ của ấy rất tài giỏi, khi còn nhỏ thành tích luôn đứng đầu, sau khi lên đại học lại đầu tư và khởi nghiệp cũng chưa từng thất bại.
11
Những ký ức trước đây vẫn vẩn vơ trong đầu tôi, rồi từ từ tan biến.
Tôi thành thật : “Em thật sự cảm thấy tốt hơn Tạ Tông Cẩm.”
Tạ Tư Tự ngẩn người một chút, có vẻ như không ngờ tôi lại thẳng như : “Cảm ơn.”
“Câu này của em.” Tạ Tư Tự ra ngoài cửa sổ, tâm trí dường như bay xa: “Đã khích lệ rất lâu.”
Tôi không gì.
“Anh chỉ muốn gặp lại em một lần, cũng để bà nội gặp em.” Tạ Tư Tự dừng xe dưới khu chung cư nhà tôi, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng: “Vì đã dùng cách không chính đáng.”
Tôi cúi đầu tấm thẻ ngân hàng trong tay.
“Em không thích những thứ này đều không quan trọng.” Tạ Tư Tự , ánh mắt dịu dàng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, không còn vẻ xâm lược trước kia, thay vào đó là sự ôn hòa: “Đừng bán ảnh trên mạng nữa. Em có thể chia sẻ vẻ đẹp của mình đừng dùng nó để đổi lấy tiền.”
Tôi không biết mình đã phản ứng thế nào, chỉ biết khi lấy lại tinh thần, tôi đã cầm tầm thẻ ngân hàng kia, bước vào thang máy để lên nhà.
Tấm thẻ ngân hàng trong tay tôi giống như đang phát ra nhiệt.
Chẳng cần phải suy nghĩ, tôi cũng biết trong đó chắc chắn là một khoản tiền không nhỏ.
Tôi siết chặt tấm thẻ ngân hàng.
…
Sau khi chia tay Tạ Tông Cẩm, tôi có một khoảng thời gian rất mơ hồ.
Không phải vì đau khổ chuyện thất , mà là vì tôi bị mắc kẹt trong một vòng xoáy mâu thuẫn.
Bạn bè xung quanh không hiểu tôi: “Cậu điên rồi sao? Chia tay với Tạ Tông Cẩm? Còn không mau đi giữ người ta lại ? Cậu nghĩ cậu có thể tìm người nào tốt hơn ấy sao?”
Thực ra, tôi cảm thấy ngoài việc không giàu có bằng ấy thì tôi chẳng thua kém gì cả.
Tạ Tông Cẩm đẹp trai, tôi cũng không tệ.
Chúng tôi cùng học một trường cấp ba, cũng thi đậu vào cùng một trường đại học.
Tôi thậm chí còn cảm thấy tính tôi tốt hơn ấy rất nhiều.
Nhưng trong mắt tất cả mọi người, tôi không xứng với ấy, bởi vì tôi không có tiền.
Đó là sự thật, trong thời đại này, tiền rất quan trọng.
Vì thế tôi muốn có tiền.
Rất muốn, rất muốn.
Nếu như tôi có tiền, liệu mọi người có còn nghĩ tôi không xứng với Tạ Tông Cẩm nữa không?
Một ngày sau khi chia tay, có người thấy video tôi đăng trên mạng xã hội trước đó, rồi gửi tin nhắn riêng cho tôi: [Chào bảo bối, có thể trả tiền để mua lại ảnh của không?]
Tôi trả lời: [Ý gì ?]
[Tôi muốn đương trên mạng dung mạo của tôi không đẹp. Tôi trả tiền, bán ảnh của cho tôi, sau này không đăng ảnh trên mạng nữa.]
[Không đâu.]
[Ảnh 1k một cái, video 3k, gói giọng đặc biệt 2k.]
Tôi do dự một lúc.
Lúc đó, người kia lại nhắn tiếp: [Yên tâm, tuyệt đối không vi phạm pháp luật đâu!]
Cuối cùng, tôi đã đồng ý.
Bạn thấy sao?