Dưới ánh trăng, ấy trông thật mỏng manh.
“Xin lỗi.” Tôi thở dài, chỉ muốn muốn kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt, giọng cũng dịu đi: “Là tôi không nên xuất hiện ở trước mặt . Việc của Hàn Vô Ninh, đúng là tôi không ngờ tới. Nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không dính dáng đến Tạ Tư Tự.”
“Không nên xuất hiện trước mặt ? Tại sao em không thể chọn phương án dây dưa không dứt với ?” Âm cuối của Tạ Tông Cẩm run rẩy.
Tôi lùi lại một bước.
Mặc dù tôi chưa từng thấy dáng vẻ Tạ Tông Cẩm thảm đến mức này, cũng cảm thấy rất lạ lẫm,
Nhưng tôi vẫn có chút mất kiên nhẫn: “Khi chúng ta còn ở bên nhau, không ít lần hành hạ tôi. Bây giờ chia tay rồi, còn muốn chỉ trích tôi. Đại thiếu gia à, sao không thể trưởng thành hơn một chút ?”
“Bởi vì em chưa từng .”
Lời Tạ Tông Cẩm rơi xuống, giọng ấy rất khẽ.
Nhưng tôi lại cảm thấy câu ấy như đè nặng cả khu vườn, khiến cả hương hoa cũng nhạt đi trong chốc lát.
Yêu Tạ Tông Cẩm sao?
Tôi không biết.
“Nếu như cho rằng, nhất định phải giống như mỗi ngày vô cớ nổi giận, cáu gắt, phát điên như bệnh nhân tâm thần mới là thì tôi không còn lời nào để .” Tôi .
“Vậy có điểm nào có thể chứng minh em ?” Tạ Tông Cẩm mở to mắt, trong mắt không còn ánh sáng.
Thấy tôi không lời nào, ấy mỉm tự giễu.
Tôi vòng qua người ấy:
“Anh xem, đến bây giờ vẫn còn đang bận tâm chuyện tôi có hay không. Nếu như chúng ta không chia tay, sớm muộn gì tôi cũng bị ép đến phát điên.”
Tạ Tông Cẩm là như , ấy vĩnh viễn sống theo lối suy nghĩ đại thiếu gia của mình.
Một khi bị cuốn vào logic của ấy, người ta sẽ sụp đổ.
Nhưng nếu tránh xa logic đó thì kẻ sụp đổ lại là ta.
Thật ra, với bất kỳ ai cũng đều là như .
10
Sau bữa ăn, Tạ Tư Tự đưa tôi về nhà.
Anh ta không nhắc đến chuyện giữa tôi và Tạ Tông Cẩm lấy một lời.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió thổi tung tóc tôi, cũng thổi dịu lại lòng tôi.
Thật ra, sau khi giằng co với Tạ Tông Cẩm, tôi đã cực kỳ tỉnh táo và bình tĩnh.
Tôi nghĩ Tạ Tư Tự chắc hẳn đã sớm ra manh mối, là tôi, hoặc là Hàn Vô Ninh.
Nhưng tôi đã hứa với Hàn Vô Ninh, nên sẽ không ra sự thật.
Tôi chỉ : “Anh rất tốt thân phận chúng ta khác biệt quá lớn, không hợp để ở bên nhau.”
Tạ Tư Tự một tay đặt trên vô lăng, nghe lời tôi , liếc tôi một cái.
Anh ấy nhướn mày: “Định phát thẻ người tốt cho à?”
“Không phải.”
Đột nhiên, ta hỏi một câu khiến tôi không kịp phản ứng:
“Em nghĩ ngốc lắm à?”
Tôi: “Hả?”
“Anh sớm đã biết người nhắn tin với không phải em.” Anh ta như thể chẳng có gì nghiêm trọng.
Đầu óc tôi như bị c.h.ế.t máy.
“Anh cũng không ngu ngốc tới mức Hàn Vô Ninh nhắn tin chuyện với mà lại không nhận ra.” Anh ta vừa xoay vô lăng vừa bình thản : “Anh biết cậu ta dùng ảnh của em để chuyện với .”
“Nếu đã biết rồi, tại sao còn chuyển tiền cho cậu ta? Còn nhắn mấy cái lời kia…” Tôi không thể tin nổi.
“Tiền đúng là chuyển. Còn việc nhắn tin.” Tạ Tư Tự dừng một chút: “Là bảo thư ký trả lời.”
“Lý do và mục đích là gì?” Tôi quay đầu ta.
Tạ Tư Tự không trả lời, chỉ liếc tôi một cái không rõ ý vị.
Trong đầu tôi nhanh chóng tua lại những chuyện xảy ra gần đây, rồi đưa ra suy đoán: “Hàn Vô Ninh bảo em đến nhà họ Tạ, ba trăm vạn đó là chuyển sao?”
Tạ Tư Tự không phủ nhận.
Lúc đó tôi cũng đã nghi ngờ, Hàn Vô Ninh sao có thể hào phóng như , vừa ra tay là ba trăm vạn, trong khi bình thường còn phải phí hết tâm tư đóng giả con đi lừa tiền.
Ra là !
Tôi cẩn trọng hỏi: “Ngay từ đầu đã là một cái bẫy, hay là…”
Tạ Tư Tự giải thích:
“Hàn Vô Ninh dám giở trò lừa tiền đến trên đầu , ban đầu cũng rất tức giận. Nhưng cậu ta dùng ảnh của em, nên không vạch trần cậu ta ngay. Sau khi về nước, lập tức tra hỏi cậu ta.”
Nhưng tại sao lại ?
Tôi Tạ Tư Tự chằm chằm, hỏi thẳng:
“Anh thầm thích em sao? Yêu em sao? Hay là muốn lừa em vào nhà họ Tạ vợ ?”
Tôi liên tiếp đặt câu hỏi khiến Tạ Tư Tự im bặt.
Một lúc lâu sau, ta thở dài:
“Vì chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.” Anh ta không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi.
Tôi nheo mắt lại.
Trong đầu bắt đầu lọc qua các ký ức.
Sàng lọc hồi lâu cuối cùng mới có chút ấn tượng.
…
Lúc đó tôi và Tạ Tông Cẩm còn chưa quen nhau, có thể xem như đối thủ một mất một còn.
Thời điểm ấy chúng tôi vẫn còn học cấp ba.
Anh ấy ngày nào cũng lạnh nhạt, không cho tôi sắc mặt tốt.
Cho đến một ngày có cuộc họp phụ huynh.
Có một người đến, chuyện với Tạ Tông Cẩm.
Không tới mấy giây, Tạ Tông Cẩm đã cất bước rời đi.
Bên cạnh tôi còn chỗ trống, ấy liền ngồi xuống.
Tôi tò mò hỏi: “Ai thế?”
Anh ấy đáp gọn lỏn: “Người tôi ghét.”
Tôi kinh ngạc: “Còn có người khiến cậu ghét hơn cả tôi sao!”
Có thể khiến Tạ Tông Cẩm chủ chạy đến ngồi cạnh tôi.
Tạ Tông Cẩm: “Phiền.”
“Rốt cuộc là ai thế?” Tôi không chịu bỏ qua.
Bạn thấy sao?