Giọng bên kia mang chút nũng nịu: “Chị à, xin thương xót giúp đỡ tôi đi mà. Cứ qua khoảng thời gian này đã, sau này chán thì chia tay lúc nào cũng ! Coi như em trai dùng ảnh chị để lừa người, bây giờ chuộc lỗi giúp chị có trai, chịu không?”
Tôi chằm chằm vào số dư tài khoản.
Nghĩ lại thì…
Cho dù tôi và Tạ Tư Tự thật sự ở bên nhau thì sao chứ? Tạ Tông Cẩm có thể g.i.ế.c tôi chắc?
Nghĩ , tôi quay lại phòng riêng.
Chạm mắt với Tạ Tư Tự, tôi chớp mắt hỏi: “Khi nào chúng ta về nhà họ Tạ?”
7
Tôi khoác cánh tay Tạ Tư Tự, bước qua cánh cổng lớn của nhà họ Tạ.
Biệt thự rộng lớn, phức tạp và đầy khí chất quý tộc.
Chúng tôi bước từng bước vào trong, người mỗi lúc một đông hơn.
Quả không hổ danh là một gia tộc hùng hậu.
Tôi đi theo Tạ Tư Tự chào hỏi mọi người.
Người nhà họ Tạ đều rất dễ chịu, không có cảm giác áp lực giống như tôi tưởng tượng về giới hào môn.
Không ai tỏ thái độ, cũng không tự cao tự đại, ai nấy đều tủm tỉm chào tôi:
“Bạn của Tư Tự à? Ôi, xinh xắn dễ thương quá! Bà cụ mà biết chắc mừng lắm đây.”
Tôi ngượng ngùng .
Cho đến khi một thiếu niên xuất hiện, hì hì: “Anh, chị dâu.”
Tạ Tư Tự lạnh hai tiếng.
Thiếu niên lập tức né sang phía bên tay còn lại của tôi.
“Hàn Vô Ninh.”
Một giọng chậm rãi vang lên, thiếu niên lập tức cứng đờ, quay đầu một cách máy móc.
Tôi thuận theo ánh mắt của thiếu niên, tìm đến nơi phát ra âm thanh.
Tạ Tông Cẩm đứng đó, một tay đút túi quần.
Nhưng ấy không tôi hay Tạ Tư Tự lấy một lần, chỉ trừng mắt với thiếu niên: “Chạy loạn cái gì? Chỉ mình cậu có chân dài à?”
Hàn Vô Ninh mím môi, ấm ức :
“Anh Tông Cẩm, em chỉ ra chào hỏi trai em và chị dâu thôi mà. Nếu em không chào, mọi người lại bảo em vô lễ.”
Tạ Tông Cẩm lạnh: “Hừ, chị dâu?”
Máu huyết trong người tôi dường như ngừng chảy.
Nhưng cuối cùng Tạ Tông Cẩm không gì thêm, toàn bộ hành trình ấy không hề liếc tôi hay Tạ Tư Tự, chỉ kéo Hàn Vô Ninh đi:
“Đi bài tập của cậu đi, thi toán hai mươi điểm còn mặt mũi lảng vảng ở đây?”
Hàn Vô Ninh bị kéo đi trong bộ dạng thê thảm.
Tôi trầm tư thu hồi ánh mắt về.
Giọng của Hàn Vô Ninh gần như giống hệt với giọng của “Ninh”, chắc là ta rồi.
Tôi hỏi Tạ Tư Tự: “Cậu ấy là em ruột của à? Sao lại mang họ Hàn?”
Tạ Tư Tự nhẹ: “Cậu ấy theo họ mẹ.”
Tôi gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Tư Tự bị gọi lên phòng đọc sách.
Tôi đến ngồi trò chuyện với bà cụ.
Bà ấy nắm tay tôi, : “Cháu đúng là rất xứng với Tư Tự nhà bà.”
Nói rồi, bà ấy đưa tay lau nước mắt.
Tôi vội vàng lấy khăn giấy lau giúp bà ấy.
“Đứa trẻ Tư Tự này từ nhỏ đã trưởng thành sớm, bố mẹ nó… Ôi, khó khăn lắm nó mới có mình thích, hai đứa nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Bà cụ sau một thoáng thẫn thờ thì nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Tôi ngồi với bà cụ một lúc thì bà chủ :
“Tư Tự bảo cháu không thích nơi quá ngột ngạt. Khu vườn nhà bà đẹp lắm, cháu ra đó dạo một vòng cho thoải mái.”
“Dạ.” Tôi đáp lời.
Cả người tôi nhẹ nhõm bước vào vườn hoa, hương hoa nhẹ nhàng phảng phất xung quanh.
Tạ Tư Tự biết tôi không giỏi giao tiếp với người khác, nên đã dặn mọi người nếu tôi thấy buồn chán thì cứ để tôi ra vườn hít thở không khí, đừng tới quấy rầy tôi.
Nhưng vẫn có người rõ ràng là không chịu nghe lời.
Tôi nghe tiếng bước chân đến gần cũng không lấy lạ, chẳng buồn quay đầu lại.
“Dụ Ảnh, rốt cuộc nghĩ gì ? Cô muốn vào cửa nhà họ Tạ đến thế sao?” Giọng Tạ Tông Cẩm lạnh lẽo đến cực điểm.
Tôi đưa đầu ngón tay lướt qua cánh hoa hồng, hờ hững : “Anh hoàn toàn có thể vạch trần bộ mặt thật của tôi trước mặt tất cả mọi người trong nhà họ Tạ.”
Một lúc lâu sau, Tạ Tông Cẩm cất giọng trầm khàn: “Cô có bộ mặt thật gì?”
Tôi bình thản trả lời: “Là cũ của , tiêu tiền của . Sau khi chia tay với thì lập tức dính lấy Tạ Tư Tự.”
Tạ Tông Cẩm im lặng một khoảng thời gian rất lâu.
Đôi môi mỏng của ấy khẽ mấp máy: “Tôi không muốn để lại ấn tượng xấu về trong mắt bọn họ.”
Tôi không hiểu: “Anh còn quan tâm chuyện đó sao?”
Giọng ấy khàn đi: “Lỡ như sau này, có một ngày, có thể trở thành vợ của Tạ Tông Cẩm này thì sao…”
Nhận ra mình đã gì, ấy lập tức im bặt.
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
Rất lâu sau, tôi lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
Chén rượu rong tay Tạ Tông Cẩm rơi xuống đất.
Phát ra tiếng pha lê vỡ vụn chói tai.
“Tại sao vừa chia tay tôi một ngày, đã ở bên cạnh Tạ Tư Tự? Hai người quen nhau thế nào?” Tạ Tông Cẩm siết chặt cổ tay tôi, lực rất mạnh.
Tôi không muốn giằng co với ấy ở đây: “Không liên quan gì đến .”
“Dụ Ảnh!”
Động tác vùng vẫy của tôi khựng lại.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Tiếng gọi vừa rồi của Tạ Tông Cẩm rõ ràng là mang theo chút nghẹn ngào như sắp khóc.
8
Tôi và Tạ Tông Cẩm từng nhau rồi chia tay, không có lý do gì quá kịch tính hay bất đắc dĩ cả.
Chỉ là tính thiếu gia của Tạ Tông Cẩm quá lớn.
Tôi không trả lời tin nhắn của ấy ngay lập tức, ấy sẽ nổi giận.
Tôi dành nhiều thời gian cho việc học, ấy cũng nổi giận.
Tôi thêm một câu với những nam khác, ấy cũng nổi giận.
Thậm chí khi thông báo trên Weibo của tôi bật lên tin hot về một nam minh tinh, ấy cũng giận dữ:
“Có phải em lén lút tìm người ta trên Weibo không? Sao hả, tướng mạo ông đây không đủ đẹp trai à?”
Anh ấy mà giận dữ thì vô cùng vô cùng khó dỗ dành.
Bạn thấy sao?