Tạ Tông Cẩm tức giận đến khóe mắt đỏ hoe.
Tôi âm thầm thở dài trong lòng, lên tiếng: “Anh cũng đừng tức giận, có lẽ do hai chúng ta không có duyên. Hay là uống miếng nước cho hạ hỏa nhé?”
Nói rồi tôi định đứng dậy rót nước.
“Ảnh Ảnh.” Tạ Tư Tự lơ đễnh tôi một cái.
Trái tim tôi thắt lại, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tạ Tông Cẩm không thể tin nổi: “Cô ngày nào cũng cãi nhau tay đôi với tôi, mà lại nghe lời ta như thế? Cô bị bỏ bùa rồi à?”
Tôi: “…”
Chủ yếu là vì Tạ Tư Tự mang lại cảm giác áp lực mạnh hơn.
Một lúc lâu sau.
Tạ Tông Cẩm khàn giọng : “Hai người bắt đầu hẹn hò từ khi nào?”
Tôi không biết trả lời thế nào.
Tạ Tư Tự bình tĩnh : “Cuối năm ngoái.”
“Cụ thể là khi nào?” Tạ Tông Cẩm như không hỏi ra thời gian cụ thể thì không bỏ qua.
“Sau lễ Giáng Sinh một ngày.”
Biểu cảm của tôi cứng đờ.
Khóe môi Tạ Tông Cẩm nhếch lên một nụ giễu cợt đầy lạnh lẽo: “Dụ Ảnh, giỏi thật đấy.”
Tôi với Tạ Tông Cẩm chia tay đúng vào ngày lễ Giáng Sinh.
Nhưng người bắt đầu chuyện với Tạ Tư Tự vào sau lễ Giáng Sinh một ngày không phải tôi!
Tôi không lên tiếng, lặng lẽ nuốt xuống sự thật cay đắng vào bụng, đành chịu nỗi oan ức đổi người không kẽ hở.
Tạ Tông Cẩm thấy tôi im lặng không dám lời nào, liền nổi giận đùng đùng đóng sập cửa bước ra ngoài.
5
Tạ Tư Tự thì lại không để tâm, còn ân cần : “Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, nhớ với nhé.”
Tôi run run gật đầu.
Anh ta tôi đầy bất ngờ: “Em đang sợ sao?”
Khi ta mỉm , nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt càng quyến rũ khiến người ta choáng váng.
Tôi mím môi: “Anh từng điều tra em rồi sao?”
Anh ta gật đầu, bình thản đáp: “Trước đây trong nhà tò mò về của Tạ Tông Cẩm, nên nhờ điều tra một chút.”
“Vậy mà …” Tôi sửng sốt: “Vẫn còn… với em…”
Nụ trên môi Tạ Tư Tự càng sâu: “Thật ra từ lâu đã thấy em dễ thương rồi, em dâu à.”
Tôi lúng túng đưa tay gãi mũi.
Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ lâu rồi? Trước khi điều tra tôi sao?
Đúng rồi, còn cả màn thăm dò lúc nãy của Tạ Tư Tự nữa! Chẳng phải là ta đã biết người chuyện đương qua mạng với ta vốn là người khác sao? Tôi chỉ là người thay mặt đi gặp mặt thôi.
Tôi run rẩy, không dám tùy tiện mở miệng.
“Ảnh Ảnh.” Tạ Tư Tự : “Tuần sau đi cùng về nhà họ Tạ nhé.”
Tôi sốc: “Gì cơ?!”
Anh ta bất lực mỉm : “Trước đây em muốn gặp gia đình , còn nhắc đến mấy lần. Ảnh Ảnh không nhớ sao?”
Trong lòng tôi cảm thấy bất an, sau khi trải qua chuyện vừa rồi đã không còn dám trả lời tùy tiện: “Vậy à.”
“Nhưng mà em vẫn chưa chuẩn bị gì cả.” Tôi vô thức siết chặt vạt áo.
“Trước đó em nhà em muốn sính lễ ba ngàn vạn tệ. Ảnh Ảnh, lúc nào cũng có thể chuyển vào tài khoản cho em.” Tạ Tư Tự tôi đầy nghiêm túc.
Tôi kinh hãi.
Cái gì mà sính lễ trên trời ?
Em trai Tạ Tư Tự như sao?
Tôi lắp bắp : “Không vội, không vội. Chúng ta cứ từ từ tìm hiểu thêm đã…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của tôi gần như sắp bay mất.
Người nhà này, ai cũng quá kinh khủng.
Bầu không khí nhất thời chùng xuống.
Tạ Tư Tự cụp mắt xuống, nụ cũng biến mất. Anh ta khẽ : “Xin lỗi, là quá vội vàng.”
Tôi có chút sửng sốt.
Không lẽ ấy thật sự nghiêm túc trong chuyện cảm này sao?
Nếu như ấy biết người vẫn luôn mấy lời ngọt ngào với ta bấy lâu nay là một tên con trai…
Mà tôi cũng coi như là đồng lõa với em trai ta, cùng lừa ta…
Tôi ôm trán.
Mọi chuyện hình như đang vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.
Nhìn vẻ mặt Tạ Tư Tự, dường như ta thật sự rất buồn.
Ôi, cũng đúng.
Nếu không phải thật sự thích, ai lại bỏ ra nhiều tiền như cho một mối quan hệ đương qua mạng chứ?
Tôi lặng lẽ đứng dậy: “Em đi vệ sinh một chút.”
6
[Anh trai muốn dẫn tôi về ra mắt nhà họ Tạ.] Tôi nhắn cho “Ninh”.
Anh ta trả lời: [Ờ… cứ đi đi.]
Tôi: [Như có ổn không?]
Tôi tưởng ta chắc chắn sẽ nhảy dựng lên như mọi lần, ai ngờ ta lại có vẻ rất bình tĩnh?
[Chuyện tới nước này rồi, ván đã đóng thuyền. Bạn ra giá đi, giúp tôi vá cái lỗ dối này lại.]
Tôi đoạn tin nhắn, cảm thấy kỳ lạ.
Tôi nhắn lại: [Đây không phải vấn đề giá cả hay dối cho trọn vẹn nữa. Bạn có từng nghĩ tới một lời dối sẽ kéo theo hàng trăm lời dối khác không? Lỡ như tôi không rút lui thì phải sao?]
Anh ta gửi cho tôi một đoạn ghi âm: “Ôi, ai mà ngờ mọi thứ lại thành ra thế này? Nhưng thật ra, hẹn hò với trai tôi cũng chẳng thiệt đâu. Anh ta vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại chưa từng đương. Mặc dù kinh nghiệm có hơi ít tiềm năng thì to lớn lắm! Chỉ cần dạy dỗ thêm một chút là ấy nhất định có thể trở thành người trai hoàn hảo!”
Khóe miệng tôi giật giật dữ dội, như thể cuộc sống chẳng còn gì đáng hy vọng nữa: “Nhà các người thật đúng là không có ai bình thường cả.”
“Tôi chỉ có một cầu thôi. Sau này chị dâu của tôi, có thể gợi ý với trai của tôi tăng tiền tiêu vặt cho tôi không?”
Tôi: “Hình như tôi còn chưa đồng ý thì phải.”
Nếu tôi gặp phải Tạ Tông Cẩm ở nhà họ Tạ thì coi như xong đời. Tôi không dám mạo hiểm như thế.
Mười giây sau, tài khoản ngân hàng của tôi báo có thêm năm trăm vạn.
Bạn thấy sao?