Có Không Giữ Mất [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi cúi đầu nhắn cho người chị em kia: [Không phải tên là Ninh sao? Chẳng lẽ dùng tên tôi đấy à?]

Cô ấy trả lời ngay: [Ờ… đúng rồi. Tôi không dám dùng tên thật, vừa hay lúc đó hai chúng ta đang thương lượng giá ảnh và video, tôi tiện tay gửi luôn tên cho ấy.]

Tôi: [6.]

Tôi tắt điện thoại di , hít sâu một hơi, ngẩng đầu chào người đàn ông kia: “Chào .”

Nhìn gần, người đàn ông kia càng đẹp trai hơn.

Gương mặt ta thanh tú không quá nữ tính. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng nhẹ, bên tai trái có khuyên tai sáng lấp lánh. Còn đẹp trai hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi, thậm chí có chút kinh ngạc.

Khoan đã, người này hoàn toàn không cần phải dùng ảnh của Tạ Tông Cẩm mà?

Tôi ngượng ngùng một tiếng: “Anh và người trong ảnh mà gửi cho em… không giống nhau lắm nhỉ?”

Anh ta nhướng mày: “Tôi nhớ mình chưa từng gửi ảnh cho em mà?”

Tôi: ?

Biểu cảm tôi thoáng chốc sụp đổ.

Người này còn chưa gửi ảnh, rốt cuộc tại sao người chị em kia lại tin chắc ta chính là Tạ Tông Cẩm?

“Vậy em nhớ nhầm rồi.” Tôi nhịn xuống cảm giác nghiến răng nghiến lợi, khó khăn một tiếng: “Em muốn vào nhà vệ sinh chút chứ?”

“Được.” Anh ta nhẹ nhàng mỉm .

Vào phòng vệ sinh, tôi gọi điện thoại ngay cho “Ninh”.

Cuộc gọi vừa kết nối, tôi xả luôn một tràng:

“Chết tiết, tôi đã với rồi, người trên mạng của không phải Tạ Tông Cẩm! Không phải Tạ Tông Cẩm! Bạn không nghe thì cũng thôi đi, tôi còn nghĩ chỉ là một kẻ dùng ảnh giả, ai ngờ ngay cả ảnh ta cũng chưa gửi! Bạn dựa vào cái gì mà tin tưởng ấy là Tạ Tông Cẩm hả?”

Bên kia im lặng hồi lâu.

Một lúc sau bật ra một tiếng: “Chết tiệt.”

Là giọng đàn ông?

Tôi ngớ người.

“Anh ấy không phải Tạ Tông Cẩm? Sao có thể? Thế ấy là ai?” Anh ta liên tục đặt câu hỏi.

Tôi cũng sụp đổ: “Bạn hỏi tôi à? Bạn câu cá kiểu gì thế? Thật không đáng tin cậy!”

Tôi tưởng rằng đó là một người chị em đương trên mạng để lừa tiền, hóa ra là đàn ông sao?

Chẳng trách còn phải mua gói âm thanh giọng ngọt ngào của tôi.

“Anh ta trông thế nào? Bạn mau miêu tả một chút đi!” Không ngờ chàng bên kia còn sốt ruột hơn tôi.

Tôi: “Dáng dấp rất đẹp trai, cái này thì yên tâm.”

Bên kia lại im lặng.

Rất lâu sau đó, giọng ta như mất hết hy vọng: “Không phải là đuôi mắt có nốt ruồi đỏ đấy chứ?”

Tôi: “Có.”

“Á á á á! Xong đời rồi!”

Bây giờ mới biết xong đời hả? Lúc lừa tiền người ta sao không sợ xong đời đi?

Nếu người mà ta lừa gạt thật sự là Tạ Tông Cẩm, mới là thật sự xong đời.

Theo tính cách Tạ đại thiếu gia kia, chắc chắn lột da rút gân ta, không khiến ta c.h.ế.t mới là lạ.

Một lúc sau, ta đau khổ hỏi: “Bây giờ phải sao?”

Tôi tò mò: “Tôi thấy người đàn ông này còn tốt hơn Tạ Tông Cẩm nhiều. Chẳng lẽ nghĩ Tạ Tông Cẩm tốt lắm sao?”

“Không! Bạn không hiểu! Anh trai này của tôi còn đáng sợ hơn Tạ Tông Cẩm nhiều! Tạ Tông Cẩm muốn xử tôi thì bà nội của tôi còn có thể cản . Chứ tôi mả ra tay trừng trị thì căn bản sẽ chẳng ai cản nổi đâu!”

Nói xong, ta đau đớn khóc nức nở.

Tôi trợn to mắt: “Bạn gì?”

Anh ta rõ ràng đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Chẳng trách Tạ Tông Cẩm bảo tôi ngu. Tôi thật sự rất ngu ngốc phải không?”

Tôi: “Làm sao bây giờ? Tôi bỏ chạy nhé?”

“Không !” Anh ta nghiến răng: “Nếu như chạy trốn, ta chắc chắn sẽ điều tra ra, trăm phần trăm có thể lần ra tôi!”

Tôi nghẹn họng.

Anh ta dứt khoát : “Hay là quản lý luôn tài khoản WeChat của tôi đi, coi như từ đầu đến cuối đều là hai người chuyện với nhau. Dù sao ta cũng đẹp trai, chuyển tiền cũng nhiều…”

Tôi trợn tròn mắt.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, ta đã lẩm bẩm: “Tôi cũng không ngờ, ta đương lại hào phóng như . Chết tiệt, sao bình thường không cho tôi tiền tiêu vặt kiểu này?”

“Tôi không .” Tôi từ chối.

Từ sau khi chia tay với Tạ Tông Cẩm, tôi đã hiểu rõ cái gì không thuộc về mình, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thuộc về mình.

Đặc biệt là mấy vị đại thiếu gia hào môn.

Đừng bao giờ có quá nhiều vọng tưởng đối với bọn họ.

Huống chi, nếu tôi thật sự dây dưa với người đàn ông này, bị Tạ Tông Cẩm biết , không biết đại thiếu gia kia sẽ nổi điên tới mức nào.

Không đúng, ta có khi chỉ châm chọc người đàn ông này: “Mắt người của tệ thật, lại đi dây dưa với loại phụ nữ như Dụ Ảnh.”

Tôi âm thầm nghĩ, rồi thở dài.

Bên kia điện thoại tỏ vẻ không vui: “Không phải có dịch vụ bảo hành sao?”

Quả nhiên là người một nhà!

Lối suy nghĩ đều có bệnh giống hệt Tạ Tông Cẩm.

Tôi thản nhiên : “Cúp máy đây.”

“Năm mươi vạn! Tôi đưa thêm năm mươi vạn!” Anh ta gấp gáp : “Tôi đã lấy ra hết tiền mừng tuổi rồi đấy! Bạn nhất định đừng để ta phát hiện ra!”

Tôi: “Một trăm vạn.”

“Bạn đúng là sư tử há miệng, chắc chắn có thể moi không ít tiền từ chỗ ta rồi, còn định vắt kiệt cả tôi nữa à?”

“Vậy thì thôi.” Tôi .

“Chốt!” Anh ta suy sụp.

“Anh trai của tên gì?” Tôi hỏi.

“Tạ Tư Tự.”

Tôi giật mình: “Chính là người họ sống ở nước ngoài của Tạ Tông Cẩm sao?”

“Đúng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...