Thấy tôi không trả lời, ta lại sang Tạ Tông Cẩm đầy vẻ uất ức.
Tạ Tông Cẩm khẩy: “Một tên quỷ nghèo.”
Còn không phải sao? Không nghèo thì ai đi gặp người trên mạng giả dạng Tạ Tông Cẩm gì.
Tôi ha ha hai tiếng, giọng hơi cao lên: “Có thể để cho Tạ đại thiếu gia ghét bỏ, cũng xem như là vinh hạnh của tôi.”
Tạ Tông Cẩm nghe , sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Anh ấy khoanh tay, chuyện không chút khách sáo: “Dụ Ảnh, ở đây có thứ nào mua nổi không?”
“Anh mua là rồi.” Tôi mỉm , chỉ vào một cửa hàng bên cạnh: “Không phải từng tặng tôi cái túi ở cửa hàng đó sao?”
Cô kia trợn trừng mắt: “Hai người là quan hệ gì?”
Quan hệ gì à? Quan hệ mối đầu đấy.
Nhưng đương với vị đại thiếu gia này là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Tạ Tông Cẩm không gì, tôi cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã, khoác túi định rời đi.
“Dụ Ảnh.” Giọng ấy nhẹ tênh vẫn mang theo vẻ kiêu căng ngạo mạn giống như trước đây: “Cô lại lừa người đàn ông nào tới trả tiền giúp rồi?”
Tôi quay lại đầu: “Tạ thiếu đừng lo, hiện tại tôi vẫn chưa lừa gạt người nào hào phóng hơn .”
Đương nhiên, không tính người chị em kia lừa .
Tạ Tông Cẩm từ nhỏ đã người ta tâng bốc mà lớn lên, xưa nay không bao giờ che giấu cảm của mình.
Giống như bây giờ, rõ ràng tâm trạng của ấy rất tệ.
Cô sợ ấy lỡ việc tôi chuẩn bị gặp mặt người kia, nên dừng lại một chút rồi dỗ dành ấy: “Trước kia rất đúng, loại người như tôi sẽ không có hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là rồi.”
Thật ra cái gọi là đối thủ một mất một còn, tôi cảm thấy cũng chỉ là Tạ Tông Cẩm đơn phương ghét tôi.
Tôi xưa nay không thích thù chuốc oán với người khác, nhất là với mối đầu từng ra tay hào phóng.
Lúc trước ấy đã là thiếu gia khó chiều, bây giờ lại càng không dễ đối phó.
Anh ấy nhếch mép, giọng điệu cay nghiệt đến cực điểm: “Cô đừng đi. Tôi cũng muốn xem xem lần này câu thể loại gì.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi còn không biết người chị em kia dựng lên hình tượng gì với Tạ Tông Cẩm giả kia, lỡ như là kiểu hoa sen trắng ngây thơ thì chẳng phải toi đời rồi sao?
Với tính cách của Tạ Tông Cẩm, chỉ vài câu là có thể vạch trần tôi ngay.
Tôi nén giận: “Anh ta không đẹp bằng , cũng không giàu như . Tạ thiếu gia, cần gì phải khiến tôi khó xử?”
Cô kia cũng gật đầu theo: “Đúng đó, Cẩm, chúng ta đi thôi.”
Tạ Tông Cẩm không thèm liếc ta lấy một cái, ngón tay thon dài rút từ trong túi ra một cái thẻ.
Cô ta nhận lấy rồi lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh nhẹn rời đi: “Vậy em đi dạo một lát, Cẩm có việc gì nhắn tin cho em là .”
Tôi nhạt: “Cũng dễ thương đấy.”
Tạ Tông Cẩm không trả lời cũng không có ý định rời đi, chỉ đứng đó liếc tôi.
Anh ấy luôn như , tùy tiện, bướng bỉnh.
Trước kia ấy sốt cao, tôi lo lắng đến quay cuồng, ấy chỉ uể oải nắm tay tôi: “Có muốn thử cảm giác bốn mươi độ không?”
Tôi trợn trừng mắt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không phải thẹn thùng, mà là tức giận: “Anh bị bệnh à?”
Anh ấy cong khoé môi lên mãi không dừng,
Cuối cùng cũng thử rồi ấy vào thẳng phòng cấp cứu.
…
Đều là những ký ức ngây thơ.
Tôi rũ mắt xuống.
Tạ Tông Cẩm rất nhanh đã không kiên nhẫn nữa, ta mở to mắt: “Không phải tùy tiện bịa ra một người đấy chứ?”
Tôi không đáp.
Anh ấy mất hết kiên nhẫn, bắt máy một cuộc gọi từ : “Được, lát nữa tôi sẽ đến.”
Sau đó ấy liếc mắt tôi, ánh mắt tràn đầy châm chọc: “So với đeo cái túi vài mấy chục tệ kia, lúc trước đừng sĩ diện thì hơn.”
Nói rồi, ấy sải đôi chân dài rời đi, càng lúc càng cách xa tôi.
Tôi theo bóng dáng cao lớn của ấy, ngay cả cách đi đứng cũng mang dáng vẻ hờ hững.
Lúc trước sau khi chia tay Tạ Tông Cẩm, tôi đã đóng gói tất cả đồ hiệu ấy tặng, gửi trả lại cho ấy.
Anh ấy chỉ nhắn cho tôi mấy chữ: [Tôi không nhận rác.]
Sau đó chặn liên lạc của tôi luôn.
Nghe bè , mấy món đồ hiệu đó cũng bị ấy ném toàn bộ vào thùng rác trước biệt thự.
Điện thoại liên tục vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Ninh: [Chị em, đến chưa?]
[Hay là gặp ở quán cà phê đi? Tôi với ấy là tôi đang ở quán cà phê đợi ấy rồi.]
[Bảo bối ơi, mau trả lời tin nhắn của tôi!]
Tôi điều chỉnh lại cảm , đáp: [Được, tôi tới quán cà phê ngay.]
Đến quán cà phê, tôi đảo mắt xung quanh một vòng.
Tôi nhắn tin cho người chị em kia: [Bé cưng à, tin xấu, Tạ Tông Cẩm không có ở đây. Tin càng xấu hơn, chỗ này chỉ có một người đàn ông đẹp trai.]
[Không thể nào! Anh ấy ấy tới rồi mà!] Cô ấy lo lắng .
Tôi thở dài.
Cho đến khi tôi thấy người đàn ông đẹp trai duy nhất ấy bước về phía mình, đuôi mắt ta hơi xếch lên, dưới mắt có một nốt ruồi đỏ, nở nụ dịu dàng.
Nhưng lại toát lên khí chất như một con hồ ly tinh.
Tôi cảnh giác lùi lại một bước.
Anh ta cất tiếng, giọng trầm ấm: “Ảnh Ảnh.”
Tôi: “…”
Bạn thấy sao?