Tôi chuyên bán ảnh chụp trên mạng, giúp người khác đương online.
Thêm tiền thì còn có thể hỗ trợ giọng , gọi video.
Cho đến một ngày, một người chị em hợp tác lâu dài nhắn cho tôi:
[10 vạn, giúp tôi gặp mặt ngoài đời không? Mấy món đồ ấy mua cũng đều là của .]
Ngay lúc tôi đang định từ chối thì ảnh của đối thủ một mất một còn của tôi lại gửi qua.
Tôi không chút biểu cảm:
[Ý là vẫn luôn dùng ảnh và video của tôi để đương với ta suốt thời gian qua sao?]
1
[Vậy thì bị lừa rồi, chị em à.] Tôi chân thành .
[Không thể nào.] Cô ấy quả quyết: [Anh ấy chuyển cho tôi rất nhiều tiền, đây chẳng phải là đại Thái tử gia nhà họ Tạ chính hiệu còn gì?]
Tôi: “…”
Tôi lấy ảnh Tạ Tông Cẩm mà ấy gửi đi tra cứu trên Baidu, kết quả là ảnh đó đã bị các tài khoản truyền thông dùng nát rồi.
Tôi chụp màn hình gửi lại cho ấy.
Cô ấy vẫn cực kỳ chắc chắn:
[Hai chúng ta đã hợp tác lâu như rồi, tôi có thể lừa sao? Người online của tôi chính là Thải tử gia nhà họ Tạ!]
Tôi thở dài bất đắc dĩ.
Theo như hiểu biết của tôi về vị đại thiếu gia Tạ Tông Cẩm này, ngoài đời ấy đã đủ phiền toái vì mấy chuyện đào hoa lắm rồi, còn có tâm trạng nào mà đương qua mạng?
Đặc biệt là còn đương với ảnh và video của tôi… Đừng là tôi qua màn hình, chỉ sợ ấy xong còn muốn nôn mửa tại chỗ.
Tôi hỏi lại người chị em kia: [Anh ta thấy ảnh của tôi, không có phản ứng gì à?]
[Khen xinh chứ sao nữa, dù sao đúng là rất xinh mà.]
Cô ấy dừng lại một lúc, rồi thêm:
[Tôi còn dùng cả gói giọng của nữa, mỗi lần dùng, ấy lại chuyển khoản cho tôi năm vạn hai nghìn tệ!]
Trời ơi…
Cái giọng nũng the thé tôi thu âm kia mà để Tạ Tông Cẩm thật sự nghe , có lẽ ấy không ăn nổi cơm suốt ba ngày mất.
Thế là chắc chắn rồi, người kia không thể nào là Tạ Tông Cẩm thật !
Nghĩ , tôi mở lại toàn bộ ảnh chụp và video đã bán cho người chị em kia ra lại một lần.
Ảnh đều chỉ là tự chụp bình thường.
Nhưng video thì…
Đủ kiểu váy ngắn bó sát kết hợp với hiệu ứng tai mèo…
Không sao, dù gì người kia cũng không phải Tạ Tông Cẩm thật.
Người chị em kia tiếp tục năn nỉ:
[Bảo bối ơi, giúp đỡ một chút đi mà. Tuyệt đối trong sáng! Tôi với ta là tôi vẫn chưa sẵn sàng tiếp thân thể rồi, địa điểm hẹn gặp cũng là trung tâm thương mại thành phố, người đông, không lo gì hết!]
Thấy tôi không trả lời, ấy lại sốt ruột nhắn thêm:
[Nếu thật sự không thì tôi gặp ta một phút rồi đi cũng ? Không thì ta lại cho rằng tôi là kẻ lừa đảo, sao tôi moi thêm tiền của ta đây?]
Vừa gửi xong vài giây, tài khoản ngân hàng của tôi đã nhận chuyển khoản ba mươi vạn của ấy.
Tay đang gõ chữ định từ chối của tôi khựng lại.
Suy nghĩ kỹ thì…
Người kia dám cầm ảnh chụp của Tạ Tông Cẩm để đương online, còn dám hẹn gặp mặt thật sao? Không sợ bị vạch trần là đồ giả mạo à?
Người chị em kia còn có thể nhờ tôi giả vờ đi gặp mặt, chứ Tạ Tông Cẩm thì không ai sai khiến nổi đâu.
Đúng lúc, tôi cũng muốn xem kẻ mạo danh đó là loại ma quỷ quái gì!
Tôi xóa đi dòng chữ từ chối.
[Được thôi.]
Phải người chị em này cũng ra tay hào phóng thật.
Chậc, cảm giác Tạ Tông Cẩm bản gốc còn không hào phóng bằng tên giả mạo này.
Cô ấy sợ tôi đổi ý, vội vàng gửi cho tôi mấy đoạn lịch sử trò chuyện với Tạ Tông Cẩm giả.
Trái một cái “chồng ơi hôn hôn”, phải một cái “chỉ chồng”.
Biểu cảm toàn là mèo con xoay vòng, mèo con vui vẻ, mèo con nũng.
Tôi: “…”
Tên Tạ Tông Cẩm giả kia thì nhắn lại vẫn luôn là:
[Bé cưng xinh quá.]
Chuyển khoản.
[Bé cưng thật đáng .]
Chuyển khoản.
…
Chuyển khoản.
Chuyển khoản.
Chuyển khoản.
Trời ơi, đúng là ông thần tài!
Người chị em kia còn nhanh chóng gửi vị trí chỗ hẹn cho tôi:
[Chính là trung tâm thương mại này.]
Tôi vào.
Ồ?
Tạ thái tử gia đúng là rất thích dạo quanh trung tâm này, nơi này cách một căn biệt thự của nhà ấy không xa.
Hay là…
Tôi gọi điện thoại cho Tạ Tông Cẩm.
Biết đâu, có thể khiến tên giả mạo kia tận mắt thấy thấy Tạ Tông Cẩm hàng thật xuất hiện ở trước mặt, dọa c.h.ế.t hắn luôn!
Ơ…
Tôi quên mất mình bị ấy chặn rồi.
Tôi lặng lẽ tắt điện thoại di .
2
Dưới lời dặn đi dặn lại của người chị em kia,
Tôi ăn mặc chỉnh tề như đã hẹn, đến trung tâm thương mại sớm trước nửa tiếng để quen địa hình.
Không ngờ tôi lại gặp Tạ Tông Cẩm trong trung tâm thương mại này.
Anh ta vẻ mặt lơ đãng, một tay đút trong túi quần.
Bên cạnh ta là một đang ríu rít chuyện không ngừng.
Tạ Tông Cẩm nghe không mấy chăm , chỉ nở nụ hờ hững từ đầu đến cuối không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, điều này đã là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi sững sờ.
Cho đến khi ánh mắt Tạ Tông Cẩm liếc tới chỗ tôi, nụ của ấy vụt tắt.
Anh ấy thấp giọng mắng một câu: “Đúng là xui xẻo.”
Tôi nghe thấy rõ ràng, cũng không có biểu cảm gì.
Cô kia vô thức khoác tay Tạ Tông Cẩm, sắc mặt khó chịu tôi: “Cô là ai?”
Bạn thấy sao?